Chương 50: Người Của Ta, Đương Nhiên Không Kẻ Nào Dám Bắt Nạt
Tôi ngớ người ra: “Nhưng không phải anh nói, không được làm loạn ở địa bàn của họ hay sao? Anh, anh còn muốn tôi phá nát địa bàn của họ?”
Âm Thao lạnh lùng hừ một tiếng: “Người của ta, đương nhiên không kẻ nào dám bắt nạt!”
Bụp bụp!
Trái tim thiếu nữ của mị…
Hắn không phải tên ngốc à? Tại sao nói chuyện lại ngọt ngào thế này? Chẳng lẽ lúc hắn bỏ rơi tôi, đã đi học thêm mấy câu nói ngọt ngào này hay sao?
“Ngơ ra đó làm gì, cầm lấy đi!” Âm Thao nói.
“Ờ ờ…” Tôi mau chóng cầm lấy chiếc roi, lúc này mới nhớ ra hỏi: “Kỳ lạ thật, sao chiếc roi này lại ở trong tay anh? Không phải nó đã bị tôi đánh mất à?”
“Cô làm mất, thì bổn quân không thể tìm lại hay sao?”
“Được được được” Tôi nhớ lúc đó khi quất cái roi vào người mẹ Từ Dương, đã bị bà ta lấy mất, thế là xấu hổ cười: “Nhưng anh lại muốn đưa tôi cái bảo bối này để chơi à? Tôi cũng không biết sử dụng lắm đâu, chỉ cần trước mặt là một người lợi hại một chút thì sẽ bị người ta tước đoạt mất rồi!”
“Trước đây là thế, sau này sẽ không vậy nữa đâu.” Hắn phẩy tay một cái, chiếc roi dài ba mét sáng lên, vòng thành vòng tròn nhỏ dần trên ngón tay tôi, hóa thành chiếc nhẫn kim cương bóng loáng to đùng.
Tôi ngơ ngẩn, sau đó mới sực tỉnh nói: “Không đẹp tí gì cả! Cả cái cục to bự thế này, đi ngoài đường bị người ta cướp mất đấy!”
Lời vừa dứt, chiếc nhẫn kim cương biến thành một chiếc nhẫn đơn giản bằng vàng trắng, lại đúng loại mà tôi thích.
Một tháng không gặp, mà chiếc roi này nó thành tinh rồi á? Cũng giống như chủ nhân của nó, còn biết thuật đọc tâm tư?
Tôi đang miên man nghĩ, từ chiếc nhẫn hiện ra một con người nhỏ bé, hành lễ với tôi: “Tình Nhi bái kiến phu nhân!”
Phương Tình Nhi!
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Phương Tình Nhi? Sao cô lại chui ra từ cái roi này?”
Phương Tình Nhi nói: “Âm Quân nhân nghĩa, thấy tôi một mình đáng thương, không chốn dung thân, nên thu tôi vào trong cái roi này, biến tôi thành khí linh cho chiếc roi, tu luyện thần khí, để sau tu thành chính đạo.”
“Ồ ồ!”
Lúc này, Âm Thao mới mở lời: “Nếu sau này chiếc roi này có bị mất thì cũng tự chạy về bên cô, cô cũng không cần phải lo lắng sẽ bị mất.”
“Phụt…” Tôi suýt cười thành tiếng, hóa ra mục đích hắn để Phương Tình Nhi làm khí linh cho chiếc roi là thế? Cũng giống như thêm một công tắc tránh mất đơn thuần mà thôi.
Âm Thao liếc tôi một cái: “Trời sắp sáng rồi, tôi phải đi đây, cô còn lời nào muốn nói với tôi không?”
“Á?” Tôi giờ mới ý thức được điều đó, mau chóng lắc đầu: “Không có. Tạm biệt. Lần tới… Lần tới khi anh đến tôi sẽ ngủ đủ giấc trước, cũng sẽ chuẩn bị cà phê, đợi anh đến để cùng nhau hẹn hò, vậy sẽ không bị buồn ngủ nữa!”
Sắc mặt hắn đột nhiên đanh lại: “Cô mới là đồ ngốc đó!”
Nói xong, người lại biến mất.
Tôi đơ ra, Âm Thao biết đọc tâm tư, điều này thì tôi biết, nhưng lần này tôi chẳng hề mắng hắn là đồ ngốc, tại sao hắn lại mắng tôi là đồ ngốc chứ?
Bấy giờ viện trưởng Âm bò từ dưới gầm xe lên, thở dài: “Hai đứa đầu đất!”
Tôi hỏi: “Là ý gì?”
Viện trưởng Âm phủi phủi quần áo, trở về xe nói: “Cô ngốc này, chẳng lẽ cô không nhìn ra hắn đã nảy sinh tình cảm với cô à?”
Tôi cười ha ha: “Làm sao thế được? Hắn là đầu đất mà!”
“Cô cũng thế.” Viện trưởng Âm lườm tôi một cái: “Vừa hay thành một đống đất!”
Nói xong, hắn ta đi lên phía trước, mở cửa sổ, đập đập vào vai Tiểu Châu: “Tỉnh lại.”
“Ồ?” Tiểu Châu mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Kỳ quặc, anh ta ngủ say từ bao giờ thế? Chẳng lẽ khi Âm Thao đến, đã làm cho anh ta mê man?
Tiểu Châu mơ mơ màng màng: “Tôi… làm sao tôi ngủ mất nhỉ?”
Viện trưởng Âm nói nhỏ: “Không sao, trời sáng rồi, chúng ta về viện thôi.”
“Ma nữ kia đâu?”
“Tôi đưa cô ta đến ống nước kia rồi, nếu sau này cô ta còn cơ duyên thì tự khắc có người đưa cô ta về nhà.” Viện trưởng Âm nói nhỏ.
Tiểu Châu “Ồ” một tiếng, kiểm tra cửa xe, rồi lái xe đi.
Lần này xe đi, tôi phát hiện sắc mặt của viện trưởng Âm hơi không vui, hắn ta nhìn tôi với ánh mắt khác hẳn, trông có vẻ chán ghét tôi, có phải là do Âm Thao đã đá hắn ta xuống xe không?
Nhưng, cấp bậc của Âm Thao cao hơn hắn ta, hắn ta nào dám tính sổ hắn? Vậy không phải là chuyện đó, thế hắn ta lườm tôi là đang tính kế gì đây?
“Anh…” Tôi chớp chớp mắt, cẩn thận thăm dò: “Nhìn tôi làm cái gì?”
“Xem ra, sau này tôi không được bạc đãi cô rồi, để tránh cô dỡ cả cái viện của tôi xuống.” Viện trưởng Âm nói.
Tôi chớp chớp mắt, hỏi: “Anh sợ bị tôi phá à?”
“Sợ.”
“Nhưng chẳng phải anh nói rồi ư, cho dù là Diêm Vương Đế đến, cũng chẳng thể phá hỏng quy định của anh mà…” Tôi thăm dò hắn ta.
Viện trưởng Âm đau đầu nói: “Về lý là thế, nhưng với một nhân vật có máu mặt như Thập Nhị Gia, nếu hắn thật muốn phá nát cái viện này, tôi có thể làm gì hắn chứ? Tôi giờ chỉ mong cô ổn định tâm tính, đừng làm điều xằng bậy ở bệnh viện của tôi!”
“Vậy… ngày mai tôi có thể đi dạo loanh quanh được không?” Tôi cẩn thận thăm dò hắn ta.
Viện trưởng Âm nhìn tôi mà không có một biểu cảm trên mặt, tôi cũng không biết rốt cuộc hắn ta đang nghĩ gì, hay những người dưới âm gian nhà hắn ta, ai cũng thích dùng cái biểu cảm đó? Lúc này, tôi thật không biết làm gì hơn.
Lâu sau, Viện trưởng Âm mới nói: “Tùy cô, chỉ có điều tôi vẫn hy vọng cô biết điều một chút, Các khu vực ở Âm Ty đều có những chức trách khác nhau, nhưng đều có liên quan đến vận mệnh của chúng sinh, cô đừng có làm loạn đến vận mệnh dân chúng.”
Tôi gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Viện trưởng Âm quay đầu đi, không nói chuyện với tôi nữa, nhưng tôi có thể nhận ra, hắn ta không hề tin lời tôi nói, bởi vì tôi bây giờ, hành động nào cũng nói lên tôi là kiểu chẳng đáng tin chút nào.