Chương 52: Thẻ Tên Không Cần Thiết
“Tôi nói cô cũng không tin, tôi tối qua... đi hẹn hò với giai đẹp!”
“Đẹp trai đến mức nào?”
“Còn đẹp trai hơn cả mấy anh giai đang nổi tiếng bây giờ!”
Tiểu Phấn cười nói: “Tôi không tin.”
Tôi nghiêm túc: “Thật đấy!”
“Vậy cô nói xem, hai người bọn cô hẹn hò như thế nào?”
“Thì lúc chiều qua lúc cô đi, thì hắn tới…”
“Đợi chút!” Tiểu Phấn đột nhiên ngắt lời tôi, cô ta gấp nốt phần chăn cuối cùng, sau đó rút ra một cuốn sổ tay từ trong túi áo y tá của cô ta, ngồi xuống, chuẩn bị sẵn tư thế, mới nói tiếp với tôi: “Bây giờ cô có thể kể tiếp rồi.”
Tôi không nhịn được bật cười: “Tại sao cô lại thích ghi chép thế? Cô thật sự là một y tá hay sao? Tôi lại cứ thấy cô giống một người viết tiểu thuyết? Không phải cô trà trộn vào đây để kiếm đề tài đấy chứ?
Tiểu Phấn giật thót, đôi mắt chớp liên hồi một lúc, sau đó quan sát bốn phía. Vậy còn phải nhìn gì chứ?
Phòng bệnh của tôi là loại phòng kiểm soát đặc biệt, thường sẽ đóng cửa then cài, chỉ có Tiểu Phấn đến giờ thì tới để dọn dẹp vệ sinh, rồi cũng chỉ có bác sĩ thăm bệnh mới đến.
Tại sao lại như vậy ư?
Bởi thân phận của tôi hiện nay là một bệnh nhân tâm thần vô cùng nguy hiểm, lại có án trên người, tuy đang điều trị ở viện tâm thần, nhưng thực tế cảnh sát cũng đang yêu cầu bệnh viện trông chừng nghiêm ngặt, cái phòng bệnh hạng sang này thực ra là phòng giam của tôi.
Tiểu Phấn sau khi xác nhận xung quanh không có ai, thì mới nhỏ tiếng nói với tôi: “Bị cô phát hiện ra rồi. Tôi… Tôi thực ra là người chuyên viết tiểu thuyết. Tôi vào đây làm việc, phát hiện rất nhiều điều kỳ quặc, tuy nhiên cũng chưa tìm hiểu ra là nguyên lý gì, nhưng nếu có chút ít thông tin góp nhặt được, thì tôi cũng có thể phát huy được trí tưởng tượng của mình, để viết thành tiểu thuyết! Nói ra chắc cô không tin, nhưng truyện của tôi đang hot lắm!”
Rất hot?
Tôi ngạc nhiên nhìn Tiểu Phấn, mặt cô ta búng ra sữa, trông thì có vẻ ngây thơ giống trẻ con, nhưng điều không ngờ là, cô ta lại là một tác giả tiểu thuyết đang hot bây giờ?
Nói về các tiểu thuyết gia, ai nghe cũng thấy đáng kính trọng, vì ai cũng biết, để viết truyện thì họ sẽ phải có một bụng đầy kiến thức, còn phải có sức tưởng tượng phong phú, tài hoa như vậy mới viết nên được tác phẩm hay mà?
Dù sao thì tôi cũng không thể viết ra được, cho nên ít ra là tôi thấy kính trọng mấy tác giả viết tiểu thuyết lắm.
“Cô không tin? Tôi cho cô xem.” Tiểu Phấn lôi chiếc điện thoại của mình ra.
Chiếc điện thoại của cô ta trông rất đáng yêu, cô ta dùng ốp điện thoại hình con thỏ, còn là màu hồng nữa.
Cô ta mở APP chuyên đọc tiểu thuyết trước mắt tôi, chỉ cho tôi xem bảng xếp hạng, lượt tương tác và số lượng người đọc, tuy tôi không hiểu lắm về những cái này, nhưng cô ta chỉ cho tôi xem thứ hạng của cô ta, là top một đó, chẳng lẽ tôi nhìn mà không hiểu.
Sau khi Tiểu Phấn khoe thành tích của cô ta, thì tự hào hỏi: “Thế nào? Bây giờ cô tin rồi chứ?”
Tôi gật đầu: “Tin rồi.”
Tiểu Phấn cất điện thoại đi, cười như một đứa trẻ: “Những thành tích này đều từ những gì tôi thu thập được ở cái bệnh viện này, những câu chuyện trong này toàn căn cứ vào lời đồn thổi và những câu chuyện của bệnh nhân để cải biên theo, chỉ cần cứ ở đây, tôi sẽ có rất nhiều đề tài để viết!”
“Hy Hy!” Cô ta đột nhiên gọi tên tôi.
“Cô có thể hứa với tôi một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
“Chuyện này đừng nói với viện trưởng nhé?” Tiểu Phấn đưa đôi mắt đáng thương nhìn tôi, rồi tiếp: “Ngài ấy không muốn bí mật của bệnh viện lọt ra ngoài, nhưng tôi lại viết nó thành tiểu thuyết, còn bị bao nhiêu người đọc, nếu ngài ấy biết được chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình. Cho nên cô có thể giữ bí mật này giúp tôi không?”
“Được. Nhưng tôi có một điều kiện!”
“Điều kiện gì?”
“Cô cho tôi xem tiểu thuyết mà cô viết!”
Tiểu Phấn thở ra nhẹ nhõm: “Được.”
Cô ta đưa ngón tay út và ngoắc ngoéo với tôi, lúc đó tôi nghĩ Tiểu Phấn đúng là trẻ con, người lớn đùng thế này, còn thích ngoắc ngoéo giao ước, nhưng có lẽ những người viết tiểu thuyết như cô ta phải có một chút trẻ con như thế, mới có thể viết được tiểu thuyết hay thì phải?
Sau khi ngoắc tay giao hẹn xong, cô ta liền đưa tôi chiếc điện thoại của cô ta.
Tôi đọc mấy chương đã bị thu hút vào câu chuyện.
Sớm biết bên cạnh mình có một tiểu thuyết gia đại tài thế này, tôi phải đòi đọc sớm hơn, như vậy tôi cũng không phải cứ ngồi mãi trên giường đến phát mốc cả người lên thế này!
Tôi chìm đắm vào tiểu thuyết không thể dứt ra được, không biết từ lúc nào mà trời đã tối. Cửa phòng tôi mở tung, tôi đang miên man trong thế giới tiểu thuyết thì bừng tỉnh, phát hiện người đi vào là bà y tá già dì Mai.
Dì Mai dường như không biết cười, góc miệng lúc nào cũng trong trạng thái xệ xuống, ánh mắt lại hung dữ, hơi giống chủ nhiệm hồi trung học của tôi. Cho nên khi tôi mới nhìn thấy bà ta, tôi đã nhanh chóng giấu điện thoại dưới chăn theo phản xạ.
“Cô giấu cái gì đó?”
“Không… Không có gì!” Tôi mau chóng chồm dậy, ngoan ngoãn hỏi: “Dì Mai này, dì đến để đưa tôi đi tuần tra cùng dì đúng không?”
“Còn sớm lắm.”
“Vậy sao dì đến đây?”
“Đưa cô đi ăn cơm, chẳng lẽ cô định để bụng đói đi làm việc?”
“Ồ.”
Dì Mai đưa mắt nhìn tôi một cái: “Chẳng phải tôi dặn cô rồi à, bảo cô thay một bộ đồ đẹp một chút, chẳng lẽ cô định mặc quần áo bệnh nhân đi tuần tra hay sao.”
Tôi vô tội nói: “Nhưng tôi ở đây ngày nào cũng chỉ mặc đồ bệnh nhân, dì bảo tôi tìm bộ đồ đẹp ở đâu được chứ?”
Bà ta cũng không biết nói gì rồi thở dài, quay người rời đi.
Tôi cũng bó tay, bà ta cứ nói đi là đi luôn à? Vậy tôi phải làm sao?
Tôi cũng chán, lại lật tiểu thuyết của Tiểu Phấn ra đọc tiếp, xem được mấy chương thì dì Mai đã quay lại, trong tay cầm một bộ đồ y tá màu hồng, bảo tôi thay vào.
Tôi cầm lấy, ngạc nhiên nhìn thẻ tên gắn trên ngực áo, trên đó là một cái tên quen thuộc, “Viên Phi Phi”, đây chẳng phải là tên thật của Tiểu Phấn sao? Hóa ra dì Mai đến phòng thay đồ tìm cho tôi một bộ quần áo, hơn nữa còn vừa hay là bộ đồ của người tôi quen.
Lúc này một bàn tay nhăn nheo thò vào cái áo tôi đang cầm, giật lấy thẻ tên trên áo.
“Cô không cần cái này.” Dì Mai ném cái thẻ tên đó vào thùng rác.
“Ấy…!”
Cho dù là không cần cái thẻ tên đó đi chăng nữa, thì bà cũng không nên ném thẻ tên của người ta vào thùng rác chứ!
“Nhanh mặc vào đi.” Dì Mai nói xong thì ra ngoài.
Thế là tôi không nói gì, thay xong bộ đồ liền với tay nhặt thẻ tên của Tiểu Phấn lên, rửa sạch rồi đặt trên bệ rửa tay, sau đó thì đi ra ngoài.
Dì Mai đứng đợi ngoài cửa, trông bà ta nghiêm khắc như chủ nhiệm trường trung học, nhìn tôi khắp lượt từ đầu đến chân: “Mắt kính đâu?’
Tôi cũng thăm dò bà ta: “Chẳng phải dì cũng không đeo à?”
“Với người mới tốt nhất nên đeo vào.” Bà ta lạnh lùng nói.
“Vâng.” Thế là tôi quay lại phòng, lấy mắt kính đeo lên rồi đi theo bà ta.
Nhưng đeo kính lên cũng giống như ban đêm đeo kính râm vậy đó, tôi đang định tìm mấy con ma chơi, nếu đeo cặp kính này lên thì còn nhìn thấy con ma nào chứ?
Lúc này tôi lại đột nhiên nhớ tới một việc, nếu như tôi kể việc ngày hôm nay với Tiểu Phấn, thì cô ta lại có đề tài để viết tiếp nhỉ?
Nghĩ vậy, tôi bèn ra một quyết định, đêm nay cần thăm dò “cẩn thẩn” cái bệnh viện này!