Chương 53: Lễ Tiếp Đón Người Mới (1)
Nơi đầu tiên Dì Mai đưa tôi đến, đó là nhà ăn.
Đây là lần đầu tiên tôi đi ăn ở bên ngoài phòng bệnh của mình, trước đây bệnh viện trông coi tôi rất kĩ, tôi chẳng hề có cơ hội mà bước ra ngoài một mình lấy một bước, cho nên chỉ toàn ăn cơm trong phòng, khi tay bị bó không tiện ăn, thì có Tiểu Phấn đút từng thìa cho tôi.
Dì Mai đưa tôi đi xếp hàng lấy cơm, tôi tranh thủ lúc bà ta quay lưng lại với mình len lén bỏ kính ra nhìn khắp nhà ăn, muốn xem khi bỏ kính ra thì có khác gì lúc đeo không.
Kết quả làm tôi thất vọng.
Bỏ kính ra và hay đeo kính lên thì kết quả, là giống nhau.
Một mống ma quỷ vất vưởng cũng không thấy.
Có lẽ, thời gian còn sớm, cô hồn dã quỷ ít nhất cũng phải đợi đến không giờ đêm mới hiện hình, bây giờ mới giờ ăn tối.
“Đến lượt cô, gọi món đi.” Dì Mai đột nhiên nói.
Tôi giật nảy cả mình, mau chóng tiến lên phía trước.
Ông chú chia thức ăn trông thật hung dữ!
Hai mắt mở to thô lố, biểu cảm trên khuôn mặt của dì Mai là lạnh lùng, thì của ông chú này là mặt đằng đằng sát khí, hơn nữa… Bên cạnh ông chú này còn một cái thớt, trên thớt còn cắm một con dao chặt thịt…
Tôi, tôi chỉ đến lấy cơm, tại sao lại có cảm giác như vào lò mổ thế này?
“Ông Dương, có cái gì ăn được thì mang hết cho người mới một phần.” Dì Mai đột nhiên nói.
Tôi đơ ra một lúc, nhìn khắp lượt đồ ăn đầy ắp lại nhiều món: “Không cần đâu. Nhiều thế, làm sao tôi ăn hết.”
“Không sao, viện trưởng nói, bữa nay cô ăn những gì thì ngài ấy sẽ trả, thậm chí sẽ trả gấp đôi số tiền.”
“…”
Thật hào phóng.
Thế là tôi được nhận một phần ăn đầy ăm ắp.
Lúc đầu tôi còn thấy ngon, mà đợi đến lúc ăn gần no muốn dừng lại, dì Mai ngồi trước mặt tôi nói: “Ăn hết.”
WHAT?!
“Nhiều thế này, tôi không thể ăn hết được!” Tôi nói.
Nhưng dì Mai mặt không biến sắc nói: “Không được lãng phí.”
Tôi nhíu mày, vừa suy nghĩ xem có phải họ đang tìm cách bắt nạt tôi hay không thì “đoàng” một tiếng, một tia sáng lóe lên, con dao thái thịt bay đến cắm ngay trên bàn!
Tôi hãi hùng!
“Ăn hết.” Ông chú chia thức ăn đã tham gia vào cuộc chiến.
Tôi vàng cả mắt, chẳng phải là ma cũ bắt nạt ma mới hay sao? Đến mức phải dùng đến dao không?
Thế là tôi vừa tức vừa buồn cười: “Chú ơi, chú là đầu bếp, chú mang dao ra dọa một cô gái liễu yếu đào tơ, thế có phù hợp không?”
“Không, tôi làm nghề mổ lợn.” Chú Dương vênh vênh tự đắc nói.
Mặt tôi cắt không còn giọt máu.
Mổ lợn?
Ông coi tôi là lợn?
“Ăn hết, đừng lãng phí, không thì sẽ bị báo ứng.” Ông chú Dương sát khí đằng đằng nói.
Tôi cảm thấy vô tội, cũng tủi thân: “Tôi vốn dĩ đâu có muốn lấy nhiều thức ăn thế này, là mấy người tự lấy cho tôi đấy chứ!”
“Ăn hết, nếu không sẽ có chuyện không hay xảy ra.”
“…” Trong lòng tôi muốn chửi thề, muốn chửi Âm Thiện, dì Mai, cùng ông chú này một lượt, mấy cái người này, đang muốn chơi tôi đây mà! Hổ không gầm lại cứ nghĩ là Hello Kitty?
Lửa giận trong lòng khiến tôi thực sự muốn gỡ chiếc nhẫn trên ngón tay xuống, cứ nghe lời Âm Thao, mang cái roi này ra, rồi dỡ cả tiệm mấy người vừa bắt nạt tôi!
Nhưng sau đó tôi lại nhớ đến lời của viện trưởng Âm “Không được làm loạn vận mệnh dân chúng” mà nhịn xuống bụng, tôi tức giận lườm dì Mai một cái, rồi cầm đũa lên, tiếp tục ăn.
Sau khi ăn xong, tôi thề từ nay về sau sẽ không ăn kiểu buffet này nữa.
Ọe…
Tôi xông vào nhà vệ sinh, nôn ra một loạt!
Dì Mai đi vào cùng.
Tôi hỏi bà ta: “Ăn không hết thì sẽ xảy ra việc không hay, nhưng tôi nôn ra cũng không vấn đề gì chứ?”
“Không vấn đề gì.” Dì Mai cười.
Tôi thề, lần này đích thị là lần đầu tiên bà ta cười, mà cười một cách… vô cùng “thân thiện”!
Tôi cơ bản đã nôn hết những thứ cố nhét vào mồm, trong lúc đó, tôi dường như nghe thấy dì Mai đang hỏi một câu: “Sao lại nôn nhiều thế? Bây giờ đều nôn hết ra, thì đợi lát nữa nôn cái gì?”
“?”
“Không sao không sao, cô nôn đi nôn đi.”
Có thể tôi nôn dữ dội quá, cuối cùng thì làm dì Mai - cái người muốn chơi tôi, bây giờ đây đang giúp tôi vỗ lưng, lấy nước, chăm sóc rất chu đáo. Đợi bà ta dìu tôi từ trong nhà vệ sinh ra, tôi căn bản là không đứng vững nữa rồi.
Tôi đang nằm bẹp trên ghế thì nghe Dì Mai nói khe khẽ: “Có phải là chúng ta quá đáng quá không?”
“Bình thường, tôi cũng không lấy nhiều quá, chúng ta khi mới đến, cũng chịu cảnh như vậy mà? Sao mà đến cô gái này lại không được?”
“Ồ, ông Dương này, ông còn biết đây là cô gái đấy?”
“Ế…”
“Bà xem người ta là thân con gái, có bì được với chúng ta không? Vừa nhìn đã thấy đó là một cô nhóc còn chưa trải sự đời. Một bữa bà xơi ba bát, thì cô bé này… chắc ăn được nửa bát thôi nhỉ.”
“Đừng so sánh cái thân già này với một cô nhóc!”
“Dì Mai, tôi thấy cô bé này đã thành ra như thế, hay đêm nay bà cho cô bé về phòng nghỉ ngơi đi.”
Về phòng nghỉ ngơi?
Tôi ngay lập tức nhảy bật lên: “Tôi không về!”
Tôi bị nhốt một tháng nay rồi!
Cho dù có bị ma dọa chết, cũng còn hơn tiếp tục mọc mốc!
Nhưng vừa mới ngẩng đầu, tôi đã bị dọa mất mật!
Bởi do tôi hét toáng lên, mấy người đang thầm thì to nhỏ với nhau cùng lúc quay đầu lại nhìn tôi, cái cảm giác như những ánh mắt gườm gườm của đám “tứ đại ác ma” trong tiểu thuyết kiếm hiệp!
Là khuôn mặt lạnh lẽo của dì Mai.
Là cái mặt bị xẻ đôi của anh lái xe Tiểu Châu.
Và ông Dương - người đàn ông mổ lợn.
Còn một người mà tôi chưa biết, nhưng ông ta mặc áo bảo vệ thì cũng hiểu rõ thân phận của ông ta rồi. Tuy nhiên, trông ông ta cũng không khá khẩm hơn, hình dáng gầy gò, người mặc bộ đồng phục bảo vệ thì thường trông cũng uy nghi lắm, nhưng trông ông ta không giống vậy mà lại giống tên lưu manh ăn cắp bộ đồ của người khác mặc vào người.
Rốt cuộc viện trưởng Âm đang nghĩ cái gì vậy? Kiếm nhân viên sao không kiếm mấy người trông được được một tí? Cho dù không tuyển được mấy người quá đẹp, thì chí ít cũng cần tìm người có tướng mạo bình thường. Nếu như đèn có tối một tí, bốn người này mà quay đầu lại thì không phải là tứ đại ác nhân, mà là tứ đại ác quỷ đó!
Í…
Ông chủ của họ là quỷ từ Âm Phủ đến, có thể họ cũng là quỷ dưới Âm Ty bò lên?
Ha…
Tôi cầm chai nước bên cạnh xúc miệng, giơ tay lên kiên quyết nói: “Đây là nhiệm vụ mà tổ chức đã giao phó, là do tố chất cơ thể tôi không tốt, chưa hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên. Nhưng tôi bảo đảm, Tôi sẽ tiếp nhận nhiệm vụ của tổ chức trên tinh thần bất khuất không sợ khó không sợ khổ! Hôm này tôi sẽ đi tuần tra, xin hãy đưa tôi theo!”
“Phì!!” Người bảo vệ đó phì cười: “Cô nhóc này cũng thật vui tính quá đi.”
Dì Mai đành nói: “Hôm nay cô về phòng nghỉ ngơi, phía viện trưởng tôi sẽ đi nói giúp cô.”
Tôi nghi hoặc: “Nói giúp? Sao phải nói giúp?”
Dì Mai nói: “Cơ thể cô không khỏe, đêm nay không cần đi tuần, việc này tôi sẽ báo cáo với viện trưởng. Viện Trưởng là một người thấu tình đạt lý, ngài ấy sẽ không tính toán với cô ngày đầu tiên khi mới đi làm. Hơn nữa, cũng là do chúng tôi sai trước.”
Gì vậy?
Họ thật sự coi tôi là người mới?
Không không không, chồng tôi là sếp trên của sếp mấy người đó, thực ra tôi muốn đi thám hiểm những căn phòng có ma thôi!