Chương 55: Nghịch Ngợm Một Chút, Sẽ Bị Ăn Mắng Đấy
Vị đạo hữu đó mở mắt nhìn tôi, đột nhiên anh ta trở nên kích động hơn, anh ta đứng lên, chẳng để ý gì đến lư hương mà anh ta bày trước mặt (Có thể đối với anh ta đó là cái lò dùng để luyện đan), cứ thế định vồ ôm lấy tôi.
Ôm thì cũng đã đành, nhưng vấn đề ở đây là anh ta muốn nhảy từ trên lan can vồ lấy tôi…
Ôi trời ơi!
Thế có mà đè bẹp tôi à!
Tôi sợ đến tái mặt, khi vị đạo hữu đó sắp nhảy xuống người tôi, đột nhiên có người ôm lấy eo tôi, xoay một vòng - Bụp!!
Ngã ra đất lúc này chỉ có vị đạo hữu.
Tôi an toàn trong vòng tay người đó.
“Dì Mai?” Tôi ngẩn ra.
Dì Mai vẫn dáng vẻ lạnh như băng đó, nhưng ánh mắt dường như trở nên bình thường hơn so với những lần trước.
Tôi vừa muốn hỏi bà ta chuyện gì, đạo hữu kia liền ôm lấy chân tôi, kích động gọi: “Cô nhóc! Cô cuối cùng cũng đến thăm tôi, cuối cùng cũng đến thăm tôi!”
“Ơ… Đúng đúng đúng, tôi đến rồi đây! Hôm trước chúng ta đã gặp nhau, anh còn nhớ tôi không?”
“Cô nhóc! Tiên đan mà cô cần tôi đã luyện xong rồi!” Đạo hữu tóm lấy chân tôi dần trèo lên, nghe anh ta nói thế là tôi biết, anh ta không hề nhớ tôi là ai, mà đang nhìn nhầm tôi thành người khác.
Anh ta vui vẻ quay người cầm cái lư hương lên, lúc nhìn thấy cái lư hương đó bị đổ tung tóe dưới đất, mặt anh ta bỗng nhiên biến sắc, bên trong không hề có tiên đan, chỉ là những đoạn hương đang đốt bình tường. Những đoạn hương đó vẫn còn tiếp tục cháy và bay ra nghi ngút khói trắng, anh ta hoàn toàn không quan tâm, dùng tay cầm một phần hương đang cháy từ trong cái lư đó!
Chỉ nhìn thôi đã thấy đau đớn!
Anh ta vui vẻ mang đoạn hương đó đến cho tôi: “Cô nhóc, đây chính là tiên đan mà tôi đã nói với cô, chỉ cần bôi lên vết thương, bôi đến đâu hết đến đấy, cô có thể trở nên đẹp trở lại rồi!”
Nói thế, anh ta liền giơ tay vuốt tóc mái của tôi, tôi sợ xanh mặt – đạo hữu, không phải anh sẽ dí cái đoạn hương đang cháy đó lên trán tôi chứ? Vậy thì thành phá hủy dung nhan của tôi đấy!
Tôi sợ quá dùng hai tay để che, nhưng dì Mai đã nhanh tay hơn tôi tóm lấy tay của vị đạo hữu đó.
Thật không hổ danh là người đàn bà một bữa ăn ba bát cơm, lực cánh tay vô cùng mạnh, không ngờ có thể tóm chặt lấy tay của một người đàn ông mà làm anh ta không có cách nào động đậy được!
Dì Mai đẩy tay của tên đạo hữu kia ra, đứng phía trước mặt tôi, che chắn cho tôi đang núp phía sau.
Tôi được an toàn rồi, lúc này mới to gan hơn một chút nói chuyện với vị đạo hữu kia: “Anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải là cô nhóc mà anh nói đến!”
Vị đạo hữu kia ngạc nhiên nhìn tôi, nhìn hồi lâu: “Chính là cô!”
“Không phải là tôi!”
“Thôi được rồi.” Vị đạo hữu ngây ra nhìn tôi: “Thật chẳng ngờ là trên đời này có hai người nhìn giống nhau đến thế, cô và cô nhóc đó nhìn giống hệt nhau!”
“Nói vớ vẩn gì thế, lần trước khi kể chuyện ở dưới sân, sao lúc đó không thấy anh nói tôi giống ai?” Tôi bĩu môi.
“Lần trước? Lần trước chúng ta gặp nhau lúc nào?” Vị đạo hữu kia lộ rõ vẻ mặt cảm thấy lạ lùng.
Tôi: “…”
Bệnh tâm thần thì vẫn là bệnh tâm thần, mới có hai ngày không gặp, anh ta đã hoàn toàn không nhớ tôi là ai.
“Được rồi, tuy cô không phải là cô ấy, nhưng nhìn cô tôi thấy giống một người bạn của tôi, viên tiên đan này tặng cô cũng được.” Nói đoạn, vị đạo hữu lại đưa viên “tiên đan” đang nóng hôi hổi định nhét vào người tôi.
Tôi không cần.
Đúng lúc tôi định mở mồm từ chối, dì Mai đột nhiên lên tiếng: “Anh làm cái gì đó?”
Tuy rằng, bây giờ bà ta mới mở miệng, nói có vẻ muộn một chút.
“Mụ phù thủy!” Vị đạo hữu thất kinh nhảy lùi một bước!
Dì Mai nghe xong thì tức điên lên, cầm lấy cái chổi trong góc cứ thế đánh lên người vị đạo hữu đó: “Muộn thế này, còn không về phòng ngủ? Mau về ngủ! Về ngay!”
Vị đạo hữu bị đánh la toang toác, rất nhanh đã ôm đầu chạy mất về phòng.
Đợi cho vị đạo hữu chạy mất, dì Mai đang đứng thẳng bỗng nhiên cúi rạp người xuống thở, lau mồ hôi. Trông sắc mặt bà ấy không giống như vừa mới hành hung đánh đuổi người ta, mà giống như… bị kinh sợ quá độ!
“Dì Mai?” Tôi nghi ngờ gọi một tiếng, muốn hỏi bà ta đang sợ cái gì.
Dì Mai bây giờ như chim sợ cành cong, nghe thấy tiếng tôi gọi, bà ta trông cũng như đang kinh sợ, ba giây sau mới nhận ra người ở đằng sau gọi bà ta là tôi, bà ấy sợ hãi hỏi: “Tôi, sao tôi lại ở đây?”
“?” Tôi ngạc nhiên.
Vì sao dì Mai ở đây, tự bà ta không biết hay sao?
Là bà ta tự đến đây.
Hơn nữa còn cứu tôi, không có bà ta, tôi có thể bị đè chết, bị hủy dung nhan.
Nhưng bà ta lại chẳng nhớ những gì đã xảy ra.
“Những chuyện xảy ra vừa nãy, chẳng lẽ dì không nhớ gì hay sao?” Tôi hỏi.
Dì Mai căng thẳng lắc đầu: “Tôi vừa đi lên đằng trước để tuần tra, một trận gió thổi qua, tôi không nhớ gì nữa, sau đó tôi ở đây rồi. Còn thấy có người cố gắng đưa tôi đồ vật gì đó… thực ra anh ta muốn đưa nó cho cô?”
Tôi gật đầu nói đúng.
“Cô nhận lấy chưa?”
“Chưa.”
“Cô đã cầm vật gì của ai chưa?” Dì Mai bất an xác nhận lại lần nữa.
“Chưa.”
Dì Mai thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết tại sao bà ta lại không muốn tôi nhận đồ của người khác. Nhưng tôi thì biết: “Dì Mai, lúc nãy dì đã bị ma nhập?”
“Cũng có thể, chắc thế rồi.” Dì Mai lau mồ hôi, bà dì này đã lau hai lần vẫn còn lau, xem ra ma nhập vào người bà ta làm bà ta sợ đến thế: “Rất nhiều năm rồi không bị ma nhập, không hiểu sao lại thế? Tôi, tôi đâu có làm gì đâu!”
Bà ta càng lúc càng sợ, định không đi tuần tra các phòng nữa, kéo tay tôi rời khỏi đó.
Bàn tay dì Mai lúc này đều là mồ hôi lạnh toát!
Sao bà ta lại sợ đến thế?
Tôi còn tưởng bà ta là một bà dì mạnh mẽ, trên đời này có cái gì có thể dọa được bà ta như thế.
Bà ta khóa cửa, kéo tay tôi đi xuống.
Tôi hỏi: “Không đi tuần tra nữa à dì?”
“Không đi kiểm tra nữa, dù gì thì cửa ngoài cũng khóa rồi, cho dù đêm nay họ có làm gì, chỉ cần không rời khỏi tòa nhà này, thì cũng chẳng xảy ra chuyện gì!” Dì Mai vội vội vàng vàng kéo tay tôi rời đi.
Khi rời khỏi, tôi mới cố gắng ngoái lại nhìn một lần khu nhà ở.
Tất cả các bệnh nhân đang trở nên điên loạn, quay lại nhìn, bóng người đằng sau song cửa nhấp nhô, nếu nói đó là cả một đàn ma quỷ nhảy nhót cũng chẳng quá.
Mà lúc này, tôi phát hiện ra một điều lạ lùng.
Điều lạ lùng đó là:
Lầu bốn có một người máu me be bét đang treo mình trên lưới sắt!
Nhưng chỉ một nháy mắt đã không trông thấy nữa.
Tôi mau chóng bỏ mắt kính.
Lúc này, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác biệt.
Trước đó tôi nhìn thấy là người.
Bây giờ tôi nhìn thấy là ma.
Vừa nãy tôi nhìn thấy một con ma máu me be bét trên lưới sắt tầng bốn.
Nhưng bây giờ tôi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không chỉ có một con ma?
Trên những lưới sắt của từng tầng là vô số các con ma đang đu lấy!
Tôi dường như đã phát hiện bí mật của bệnh viện tâm thần!
Thứ bị nhốt trong khu nhà ở này, toàn bộ đều là ma!
“Cô làm cái gì vậy? Không phải tôi đã nói với cô, khi ra ngoài, tuyệt đối không được bỏ mắt kính hay sao? Cô, cô muốn chết phải không?” Dì Mai sợ hãi mắng tôi té tát!