Chương 57: Âm Dương Khác Biệt
Vậy điều đó đã xảy ra thế nào vậy?
Tôi biết là người và ma là khác nhau, âm dương cũng khác biệt, nhưng thật sự là chưa từng nghĩ có thể lẫn lộn vào nhau ở cùng một nơi. Hơn nữa, viện trưởng Âm là quan dưới Âm Ty (Tôi không rõ lắm hắn ta làm chức gì ở dưới đó), cho nên họ làm thế nào mới có thể để làm cho việc này xảy ra được?
Đợi chút, hình như tôi đã sống ở đó một tháng…
Đây không phải là vấn đề, nghe xem anh Mạc nói gì tiếp đã.
“Cô đừng nhìn tôi như thế…” Anh Mạc thở dài: “Cô biết tại sao bệnh viện chúng ta phải đưa ra nhiều quy định như thế không? Tại sao dì Mai thấy cô nói chuyện với người khác, bà ấy lại lo sợ không?”
“Vâng… Tại sao vậy ạ?”
“Bởi vì bà ấy không chắc chắn, cái người nói chuyện với cô là người, hay là ma.”
Dì Mai gật gật đầu đồng ý.
“Một trăm phần trăm là người.” Tôi khẳng định chắc chắn nói: “Lúc trước tôi đã nói chuyện với anh ta vào ban ngày! Ma không thể ra ngoài lúc ban ngày được, đúng không? Cho nên anh ta chắc chắn là người rồi.”
Anh Mạc lắc lắc đầu cười.
“Chẳng lẽ, ma có thể ra ngoài lúc ban ngày?” Tôi nghi hoặc hỏi.
Anh Mạc nói: “Trong một vài điều kiện thì hoàn toàn có thể ra ngoài lúc ban ngày. Đặc biệt là ở nơi này, ma ngày càng nhiều, âm khí ngưng tụ càng ngày càng nặng, cho nên con ma nào sống trong môi trường này đều có thể duy trì được hình thái ổn định, thậm chí có một vài con ma sau khi thành hình còn giống y hệt con người, cho nên chúng tôi mới bảo cô – cho dù là gì đi nữa, đều không được đáp lại, càng không được nhận từ chúng bất cứ cái gì!”
“Ồ…” Tôi cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề.
Anh Mạc hỏi: “Còn vấn đề gì không?”
“Nếu như tôi không may đáp lại lời ma, thì phải làm thế nào?”
“Nó sẽ bám lấy cô, tuy nhiên chưa chắc đã hại cô, nhưng vẫn sẽ mang đến phiền phức cho cô.”
“Nếu như không may lấy cái gì từ nó?”
“Vậy thì cô không thoát khỏi phiền phức đâu!”
“Á?” Tôi ngẩn ngơ.
Anh Mạc thở dài, nói: “Người ta nói, sinh không mang đến, chết không mang đi, người sau khi chết biến thành ma, thì cũng giống như không khí, không thể cầm nắm bất cứ thứ gì, cho nên cô nghĩ thứ mà họ có thể cầm trên tay là thứ gì? Chẳng phải là những chấp niệm lúc sinh thời sao. Cô lại nhận về những ‘chấp niệm’ đó của họ, chứng tỏ, cô đang giúp họ kết thúc cái chấp niệm đó, như vậy, họ mới có thể dễ dàng đi đầu thai được.”
“Tôi hiểu rồi, sau này tôi sẽ không tùy tiện nhận bất kỳ vật gì của ai nữa.” Tôi nói.
“Về phòng đi.” Anh Mạc lấy từ trong ngăn bàn ra một lá bùa, đưa cho tôi: “Cô cầm lấy dán vào cửa chính, để đề phòng.”
“Í?” Tôi cầm lá bùa, ngạc nhiên nhìn anh Mạc: “Hóa ra mọi người đều biết phép thuật, chẳng trách có thể làm việc ở đây.”
Anh Mạc phì cười: “Không phải, hiện nay thì chỉ có mình tôi học được một chút phép thuật khắc chế ma quỷ.”
Anh Mạc lại nói: “Cô muốn tiếp tục sống yên ổn ở bệnh viện này, không gấu không được đâu! La Hy, sau này mà bị con người nào bám lấy, bên cạnh có cái gì thì cầm cái đó lên, khí chất nhất định không được bị nó lép vế, chỉ cần cô đánh nó bỏ chạy, sau này nó sẽ không bao giờ bám lấy.”
“Nhưng nếu là ma thì…”
“Người sợ ma ba phần, thì ma sợ người bảy phần! Càng huống hồ, trên người cô còn có dương hỏa.” Anh Mạc nói: “La Hy này, ở bệnh viện này tuy không thể phân biệt ai là người ai là ma, nhưng may mắn là, ở đây không có con ma tàn bạo nào cả, nếu như cô đủ ghê gớm, chúng sẽ không dám bám lấy cô.”
“Í…” Không ngờ đạo lý này cũng có thể sử dụng được, tôi bây giờ cuối cùng cũng hiểu ra, tại sao “Tứ đại ác nhân” ai cũng xấu xí và hung dữ.
Tiếp đó, dì Mai đưa tôi về phòng.
Trên đường đi, bà ta lại trở về trạng thái mặt lạnh như tiền, tôi nhìn bà ta, tự dưng nghĩ, tôi còn phải ở cái viện này mấy năm, ở đây lâu rồi, tôi có phải sẽ biến thành giống như họ? Sẽ càng ngày càng hung tợn?
Điều này quả thật không tốt một chút nào, tôi còn trẻ, còn chưa lấy chồng… à việc này không quan trọng lắm, tôi đã xác lập mối quan hệ với Âm Thao, cũng không thể lại tìm người khác, chỉ là nghĩ đến sau này, khi hai người thành thân, cả hai người đều mang khuôn mặt lạnh te… lại sinh thêm con, vậy thì cả nhà đều mang khuôn mặt lạnh te đó, cảnh tưởng chỉ nghĩ thôi cũng thấy không vui rồi!
Dì Mai đưa tôi về phòng, nhìn tôi dán xong lá bùa, lúc này mới yên tâm rời đi.
Đợi bà ta đi rồi, tôi chạy vào soi gương, nhíu mày dãn mặt, cố gắng kéo hai mép dựng lên.
Chẳng soi gương, tôi cũng không phát hiện ra, mình sống ở bệnh viện một tháng, chán đến phát ngấy, chẳng thấy vui vẻ gì, mặt tôi đã trở nên không thích cười lắm rồi.
Đúng rồi, điện thoại của Tiểu Phấn (cô ấy lúc về đã quên không mang về), đợi chút mình lên mạng đặt cái máy nâng mặt, tôi chẳng muốn để cái mặt đơ thế này mãi, sau này còn ai muốn làm bạn với tôi.
Lúc này, tôi đột nhiên nhớ ra.
“Thao ơi, anh có ở đấy không?” Tôi hỏi.
Bởi vì không thể xác định được vị trí mà Âm Thao đứng, cho nên tôi cũng không biết hướng mặt về phía nào để gọi.
Hết ba giây vẫn chưa thấy người xuất hiện, thế là tôi cố tình nói: “Tôi thấy anh bình thường rất đàn ông, sao lần này lại e thẹn thế, không muốn ra gặp tôi à? Là đàn ông thì dứt khoát một chút, ra đây đi!”
Lời vừa dứt, đằng sau tôi quả nhiên hiện ra một bóng người.
Quả nhiên là Âm Thao.
Tôi quay người lại cười: “Tôi biết là anh! Anh… chẳng phải anh nói bận, không thể ở cùng người ta ở dương gian hay sao? Sao bây giờ lại ở đây?”
Âm Thao nhìn tôi: “Bổn quân… không yên tâm, cho nên ở lại.”
Tôi nghi hoặc: “Anh không yên tâm?”
“Tôi thấy cô, trông có vẻ sẽ làm loạn Mê Hồn Ty này lên, nên ở lại, tránh để cô gây ra chuyện.”
“Mê Hồn Ty? Các anh gọi bệnh viện này là Mê Hồn Ty?”
“Ừ.”
Tôi hiếu kỳ hỏi: “Tại sao lại là mê hồn?”
Âm Thao nói: “Không biết mình là ai, không biết con đường phía trước phải đi đâu, không có lối để về, đều là mê hồn.”
Tôi thật có lỗi với giáo viên dạy văn của mình, lúc đó không học hành chăm chỉ, tuy đây cũng không phải cổ văn, nhưng phong cách xưa cũ khi đối thoại cũng làm người ta bối rối. Tôi gãi gãi đầu, mà trong lòng nghĩ, có khi những lời hắn nói cứ kết bằng mấy chữ “Bệnh tâm thần”? Dù gì thì anh Mạc cũng nói, những con ma vào đây thì đều là bị rối loạn tâm thần.
Lúc này, Âm Thao đột nhiên quay đầu, hắn nhìn lá bùa dán trên cửa.
Nhìn mặt hắn, dường như có vấn đề gì đó.
Thế là tôi hỏi: “Lá bùa này có vấn đề gì sao?”
Âm Thao nói: “Không ổn, cần ngăn thì cũng không ngăn được.”
“Vậy là sao?”
“… Bây giờ mà nói với cô thì cô sẽ thật sự rảnh đến phát ngấy đấy.”
“Là ý gì?”
Âm Thao hỏi: “Cô định để tôi nói cho cô nghe hết tất cả mọi chuyện, sau này cô sẽ chẳng có hứng thú đâu mà đi thăm thú điều tra cái bệnh viện này, cũng không mất công đi tìm hiểu những người xung quanh? Vậy khi tôi không ở bên, cô lấy cái gì để giết thời gian đây?”