Chương 60: Tìm Ma
Nói xong, cô ta vội vàng lôi sổ với bút, loạt xoạt viết vài dòng.
Tôi: “…”
Bạn Tiểu Phấn à, mức độ mê mẩn tiểu thuyết của bạn, cũng không khác mấy người bệnh tâm thần đang ở đây, khi họ chuyên chú vấn đề gì đó!
Sau khi xác nhận xong vị đạo hữu đó là một người sống, tôi liền cảm thấy an tâm, dù gì một người sống có điên loạn thế nào, cũng không thể giống với bọn ma quỷ lợi dụng mọi kẽ hở để làm phiền tới tôi? Đêm nay đợi dì Mai đến, tôi sẽ nói vấn đề này với bà ta, để bà ta yên tâm, như tối qua lúc bà ta về, vẫn còn lo lắng việc này mãi, còn nói sẽ giúp tôi tìm hiểu xem vị đạo hữu này là người hay ma, bây giờ cũng không cần phiền đến bà ta nữa.
Sau đó chúng tôi rời chỗ của đạo hữu, tiếp tục đi dạo xung quanh.
Rất nhanh, tôi cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn tôi chằm chằm!
Tôi quay đầu lại, phát hiện đúng là có một vài tên điên đang chăm chú nhìn tôi.
Ánh mắt của họ kỳ quái – nhìn họ, cứ có cảm giác quen quen.
Mà lúc này Tiểu Phấn đang nhiệt tình nói với tôi về đề tài tình yêu giữa mà với người: “Hy Hy, tôi nghe người ta nói về cô. Người ta đều nói cô phát điên phanh thây bạn trai thành hai khúc, rồi mình thì nhảy từ trên núi cao xuống, mém nữa thì chết! Sau đó có người đã đưa cô đến viện, cứu lấy cô, nghe nói... Người đưa cô đến, chính là người bạn trai bị chết của cô! Anh ta chết rồi, tại sao có thể đưa cô đến bệnh viện được? Hy Hy, cái người mà đưa cô đến viện có phải là bạn trai đã chết của cô không? Có phải anh ta đã biến thành ma, còn luôn bên cạnh bảo vệ cho cô? Có phải cô đang mang một quỷ thai… Không đúng, con người thì làm sao có thể mang bầu là ma quỷ đây? Là cô đã có bầu khi anh ta còn sống? Không không, tiểu thuyết thì không thể viết như thế được, tôi phải viết, sau khi bạn trai cô chết, thì cô với ma vì tình chưa dứt nên vẫn tiếp tục, sau đó có con với anh ta, mà cái thai đó không thể là người, thế thì không thu hút được độc giả. Hy Hy, cô có thể kể với tôi nhiều hơn về câu chuyện của cô và bạn trai của cô được không?”
“…” Cô lại còn viết về câu chuyện của tôi?
Tôi lườm cô ta một cái, quyết định phải chuyển sự chú ý của cô bé này sang hướng khác, tránh cô ta lại bắt đầu đào câu chuyện của tôi với Từ Dương, tôi bây giờ không muốn nhắc đến bạn trai cũ nữa!
“Tiểu Phấn, tôi thấy mấy người kia nhìn trông rất quen, dường như là đã gặp họ ở đâu rồi đấy.” Tôi khe khẽ nói.
“Ai cơ?” Tiểu Phấn hiếu kỳ nhìn theo ánh mắt của tôi, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
“Tôi nhớ ra rồi!” Tôi hít vào một hơi: “Là anh ta!”
“Ai thế?”
“Con ma đêm qua đến tìm tôi! Họ là ma, chắc chắn là ma!” Tôi căng thẳng nói.
Tuy rằng đã lên kế hoạch tìm ma quỷ trong viện này để chơi, nhưng khi thực sự ở trong cuộc, tôi cũng thấy sợ và hoang mang!
Người đó, bây giờ trên người sạch sẽ, nhìn thì cũng giống với những bệnh nhân khác. Mà cũng vì trên người anh ta bây giờ sạch sẽ, cho nên lúc đầu khi nhìn thấy, tôi không nhận ra. Nhưng mà anh ta tối qua rõ ràng là ma. Với bộ mặt thê thảm không nhìn thấy đủ ngũ quan, vì nát bét một bên, rồi dịch vàng dịch trắng kèm máu me chảy xuống, rồi cả một đống lòng ruột quấn trên đầu, bây giờ thì có thể nhìn thấy ngũ quan rõ ràng, cho nên tôi xác định, anh ta chính là con ma đã bám lên cửa sổ phòng tôi!
Tiểu Phấn mau chóng đẩy tôi qua đó.
Con ma không hề tránh, nhưng khi chúng tôi đến gần, anh ta mới ý thức được rồi lùi một bước.
Tiểu Phấn thăm dò lại đẩy tôi lên một bước, anh ta lại chỉ lùi một bước – có thể xác định, anh ta đang tránh tôi.
Con ma này bị làm sao vậy? Ban ngày xuất hiện… Vấn đề không lớn, bởi anh ta bây giờ núp dưới bóng râm, không bị ánh nắng chiếu thẳng vào. Mà vấn đề là: tại sao anh ta lại lùi lại? Đêm qua chẳng phải anh bám lấy cửa sổ của tôi rồi tức muốn đập nát cửa, sau đó nhảy vào tìm tôi? Sao bây giờ lại tránh xa tôi?
Tiểu Phấn bỏ qua tôi, nhảy luôn qua, tóm lấy người đó.
Một giây sau, Tiểu Phấn kinh ngạc kêu lên: “Hy Hy, người anh ta ấm, có mạch đập, là người sống!”
Gì đây?
Không phải là ma?
Mà lúc này, càng làm tôi không ngờ là, cái người đó giống như thấy ma quỷ, sợ hãi thét lên, tay chân khua khoắng loạn xạ, cố gắng hất tay Tiểu Phấn, rồi chạy trốn nhanh hơn gió!
Gì vậy!
Thế thứ tối qua tôi nhìn thấy là cái gì vậy?
Chẳng lẽ tôi ở viện lâu, bắt đầu sinh ra ảo giác?
Chẳng có nhẽ cái thứ tối qua tôi nhìn thấy không phải là ma, hay nó chỉ là ảo giác?
Chẳng có nhẽ ngay từ đầu tôi đã bị thần kinh?
Ôi, không!
Tôi sắp phát điên, lại còn tự cho rằng mình là thần kinh?
Tiểu Phấn chống nạnh, phụng phịu không vui rồi mắng tôi: “Hy Hy! Cô là đồ lừa đảo! Sao tôi có thể tin được chứ! Tôi cũng thật ngốc, lại tin một người điên?”
“Không phải, không phải!” Tôi vội vàng vớt vát lại niềm tin còn sót lại đâu đó của Tiểu Phấn, chỉ mấy cái người đang nhìn tôi chằm chằm kia: “Cô nhìn thấy họ không?”
“Trông thấy rồi.”
“Tôi nghi ngờ họ đêm qua nhìn thấy ma, cho nên họ mới nhìn chằm chằm vào tôi.” Bởi vì tôi nhìn thấy họ lúc bị dì Mai lôi đi, lúc đó cũng cách rất xa, tuy không nhìn rõ mặt của lũ ma quỷ bám trên lưới sắt, nhưng theo cách mà họ nhìn chằm chằm vào tôi, thì tôi nghĩ tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Tiểu Phấn không vui, liếc tôi một cái, nghiến răng thận trọng nói: “La Hy, có phải là cô ngốc không? Nếu như tôi có thể nhìn thấy, thì họ còn là ma không? Ma chắc chắn là loài không để con người nhìn thấy! Tôi sẽ không tin lời cô nữa, bây giờ tôi đưa cô về phòng, nhốt cô lại, sau này quyết không đưa cô ra ngoài tắm nắng nữa!”
“A, a, a, đừng mà!” Sau khi nằm viện, tôi sợ nhất là nghe thấy từ nhốt hay đóng chặt!
Không đợi Tiểu Phân đi cùng, tôi mau chóng nhảy ra xa.
Không được không được. Tôi nhất định phải làm cho Tiểu Phấn tin tôi!
Tôi cần chứng minh!
“Họ” là ma!
Tôi đến trước mặt những người kia, dùng hết sức để sờ nắn cánh tay của mấy người họ!
Cảm giác cũng rất thật!
Là con người!
Sao lại có thể như thế được?
Lúc bắt đầu khi sờ nắn người thứ nhất, tôi còn không tin, thế là sờ đến người thứ hai, rồi thứ ba… Nhưng cảm giác thì đúng là con người, còn có hơi ấm, có mạch máu, có thở, có trái tim đang đập!
Sau đó!
Sau đó…
Tôi bị đưa về nhốt vào phòng.
Những người trực ca ngày không hề đáng yêu và thân thiện với tôi như ca tối, họ thấy tôi đang làm phiền đến các bệnh nhân này, hơn nữa tôi còn “ăn nói linh tinh”, nên họ nghĩ tôi phát bệnh, hai người bảo vệ cao lớn đã ấn tôi xuống, bắt tôi mặc áo bó tay của bệnh nhân tâm thần, rồi đem tôi đi nhốt vào phòng giam.
Tự ăn năn hối cải.
Tôi cảm thấy rất vô tội.
Nhưng những người trong bệnh viện đều không tin tôi, trong mắt bọn họ, tôi là một thành phần nguy hiểm bậc nhất, thực ra tôi cũng chỉ là một cô gái yếu mềm bị bọc trong áo bó tay của bệnh viện tâm thần.