Chương 61: Ma Nhập
Cùng bị giam với tôi còn có một người bạn nữa.
Chính là cái vị đạo hữu nói chuyện vui vẻ với tôi lúc trước.
Bệnh nhân chuyên đi quấy rối như tôi, khi bị bảo vệ bắt đi, chỉ nghe thấy bên cạnh đang có người gào thét: “Đừng đánh cô nhóc của tôi!”
Sau đó đạo hữu đã hùng hùng hổ hổ từ bên cạnh xông ra giúp tôi, sau đó…
Sau đó thì bị bảo vệ đánh cho một gậy ngất đi và thì bây giờ đang cùng chung số phận phải mặc áo bó tay cùng tôi, ngoan ngoãn ngồi đây ăn năn hối cải.
Sau một hồi “tự ăn năn”, tôi cuối cùng cũng không nhịn được sự yên lặng, làu bàu: “Ê, tại sao anh lại giúp tôi?”
Anh giúp thì giúp, kết quả là bị bảo vệ đánh một gậy ngất xỉu, sao yếu xìu vậy, mà còn đến giúp tôi.
Đạo hữu hứ một tiếng: “Tôi tưởng họ muốn đánh cô nhóc của tôi, chẳng ngờ là họ tóm cổ cô, biết thế từ sớm, tôi sẽ không xuất hiện nữa.”
WHAT!
Chẳng lẽ không còn lý do cảm động nào khác hay sao?
Thôi được, bây giờ tôi đã hiểu rồi, anh ta nghĩ bảo vệ đang gô cổ Tiểu Phấn lại, mới xông ra giúp đỡ, kết quả là chết chùm với tôi?
“Ế, tôi không biết là cô đang bị làm sao. Cảnh giới của cô quá thấp, không thể thoát ra khỏi thất tình lục dục! Mà bần đạo cũng không ngờ, đến cả đàn bà mà cô cũng hám.” Đạo hữu nói.
Tôi: “…”
Trong đám bệnh nhân hôm nay, đúng thật là có một bà dì.
Nhưng khổ nỗi có phải tôi động hớn gì đâu!
“Cô gái, cô tìm ma hay sao?” Đạo hữu đột nhiên hỏi.
Í?
Chẳng lẽ cái người này có thể cho tôi ít manh mối?
Tôi quay đầu lại, nhìn anh ta.
Anh ta nói: “Bần đạo đã bấm ra được những gì mà cô đang nghĩ, cô thực ra là muốn tìm ma? Mà tìm ma vào ban ngày, thì cô thần kinh là chắc chắn rồi?”
Trời ơi!
Tôi lại bị một tên điên nói mình bị điên?
Thế là tôi quạu anh ta: “Cái gì mà bấm với chẳng bấm, là anh nghe lỏm cuộc nói chuyện của tôi thì có? Tôi sớm đã phát hiện ra anh cứ len lén theo dõi chúng tôi, anh rõ ràng thích cô bé đang đi cùng tôi phải không?
“Tôi nói cho cô nghe, những người mà hôm nay cô nhìn thấy đúng là ma đấy!”
“Có phải anh thích cô bé hôm nay đi cùng tôi phải không? Nói đi!” Tôi còn lâu mới tin lời của kẻ điên này nữa, anh ta một lúc nữa lại không nhận ra tôi ngay thôi, tại sao tôi phải tin lời anh ta nữa chứ?
Nhưng tên điên này lại biết cách chuyển chủ đề: “Cô bé này, chú nói với cô bé nhé, nơi này chắc chắn là có ma, nhưng ban ngày mà tìm ma thì sai thời điểm rồi. Buổi tối mới tập trung nhiều ma quỷ, giờ mà cô tìm, cũng chỉ tìm được mấy người bị ma nhập vào mà thôi!”
“Ma nhập?”
Thôi được, anh ta đã thành công thu hút sự chú ý của tôi vào đề tài của anh ta, tôi cũng không bà tám về anh ta và Tiểu Phấn nữa.
Đạo Hữu nói: “Cô nghĩ con người ta bị điên là vì những lý do gì?”
Tôi ngạc nhiên: “Í? Anh hiểu về bệnh tâm thần?” À mà cũng đúng, trước đây anh ta là bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện tâm thần này mà.
Đạo hữu khiêm tốn nói: “Bần đạo không gì là không biết.”
OK, vừa nãy còn tưởng anh ta đã quay trở lại như xưa, giờ thì có thể thấy, vẫn còn điên lắm.
Vị đạo hữu chủ nhiệm khoa nói: “Người thường, khi trở thành bệnh nhân tâm thần có rất nhiều nguyên nhân, có thể là do sự nghiệp, tình cảm không thuận, họ không thể nào chịu được áp lực đó, thì phát điên. Cũng lại có người do bị bệnh nặng nào đó, não bị ảnh hưởng, trí lực chỉ còn như một đứa trẻ, người như thế này khó trở lại bình thường. Còn có một loại, chính là bị ma nhập, ác linh không tiêu tán được, người đó sẽ mãi mãi là người điên!”
Tôi nói: “Vậy có thể tìm một đại sư diệt ma quỷ, thì người đó sẽ trở lại bình thường, có phải vậy không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy tại sao không mời đại sư đến để bắt ma, mà lại đưa họ vào bệnh viện tâm thần?”
Đạo hữu lườm nguýt tôi, nói: “Cô cho rằng ‘đại sư’ cứ kiếm cái là được chắc? Người thật sự làm được việc đó thì có mấy ai, còn mấy kẻ dởm đời lại một đống, chữa lợn què thành cụt, làm bệnh tình thêm phần nghiêm trọng!”
“Thế trong bệnh viện này có ‘đại sư’ thật sự không, chuyên trị những người bệnh như thế này?” Tôi nghĩ, viện trưởng Âm chắc chắn biết mấy việc thế này, hắn ta chắc chắn đã có đối sách, không thì thật chẳng ra làm sao.
Đạo hữu hứ một tiếng: “Nếu như trong viện này có người thực sự điều trị được cho bọn ma quỷ, vậy thì tôi đã chẳng bị điên!”
Tôi: “!!”
Cho nên là, anh giai à, anh rốt cuộc là điên thật, hay điên giả?
“Ế!” Cái người trước mặt mà tôi bây giờ không thể phân biệt được là điên thật hay giả này, nhẹ nhàng dặn dò tôi: “Tóm lại là, cô bé này, sau này cô nên tránh xa những người mà hôm nay cô xàm xỡ đi nhé.”
“Tại sao vậy?”
“Ma nhập, bởi vì nó có oan khuất! Những con ma có oan khiên này, chúng vô cùng hung tợn, nếu như làm nó tức giận, oán khí của nó bùng phát lên, thì nó sẽ đi hại người! Bệnh viện này cũng có nhiều ma điên, nhưng bọn ma điên này còn an toàn hơn gấp vạn lần bọn ma có oan khí này!”
“Nhưng chúng vừa thấy tôi đã sợ hãi rồi mà.”
“Vì bây giờ là ban ngày.” Đạo hữu thở dài: “Trời sáng dương khí thịnh, cho nên thứ mà cô thấy nó là phần người, những người đó ban ngày có thể áp chế được phần ma quỷ trong người. Thực ra thì bọn ma quỷ rất muốn lại gần cô, chỉ là bị phần người áp chế lại, cho nên chúng mới chỉ đứng từ xa quan sát cô, nhưng thể xác sẽ không tiến đến. Khi cô tiến lại gần, thì phần người biết bọn ma quỷ muốn hại cô, cho nên đang cố gắng khắc chế con ma trong người. Cô nhóc này, đừng nghĩ là chúng đang sợ cô, mà thực ra những người đó đang cố áp chế phần ma quỷ trong người họ vì sự an toàn của cô!”
“Hóa ra là như thế…” Tôi hơi cảm động.
“Nhưng cô cứ yên tâm, về đêm, chắc chắn lũ ma quỷ đó sẽ đến tìm cô!” Nói đoạn, vị đạo hữu đó kéo ghế lánh xa khỏi tôi.
Tôi kinh ngạc: “Anh làm cái gì vậy?”
Đạo hữu úp mặt co ro một góc phòng: “Chúng tìm cô, chứ có phải tìm tôi đâu! Cô tránh xa tôi ra một chút đi, tôi còn muốn sống!”
Tôi: “…”
Thật tức quá đi!
Đợi chút, đêm nay…chúng thật sự sẽ đến tìm tôi?
Tôi đang mặc áo bó tay, tay chân đều bị cố định trong áo thế này, cơ thể thì bị cố định luôn trên ghế…
Nếu chúng đến tìm tôi thật, thì tôi nên làm thế nào?