Chương 71: Không Thoát Được Sự Luân Hồi Của Tạo Hóa
“Không cần đâu, cô hứa với tôi, giúp tôi viết tiếp tiểu thuyết là được rồi.” Nói xong, Tiểu Phấn không chút do dự, ngả mình vào không khí thả rơi tự do.
“Không! Tiểu Phấn, tôi sẽ không viết giúp cô. Tiểu thuyết là những gì cô yêu nhất trong cuộc sống, cô phải là người viết nó.” Tôi vừa gào, vừa chạy về phía lan can tầng thượng, tôi giơ hai tay ra để ôm lấy Tiểu Phấn, nhưng chỉ ôm được không khí. Tôi khuỵu xuống, khóc nấc lên.
Trong lúc tôi đang tuyệt vọng đến cùng cực thì một cảnh tượng càng làm tôi kinh hoàng hơn diễn ra.
“Cô nhóc ơi!” Một bóng người từ đâu chạy vụt đến và nhảy xuống theo Tiểu Phấn. Thời gian như chậm lại ngay lúc đó, tôi thấy rõ được người đó trèo lên lan can và nhảy xuống. Một người nhảy là đủ khủng khiếp với tôi, giờ tôi lại phải chứng kiến thêm một cảnh tượng như vậy lần nữa?
Người đó…
Cô nhóc?
Người đó… là vị đạo hữu kia.
Hóa ra, cô nhóc mà anh ta luôn nhắc đến là Tiểu Phấn.
Nhưng Tiểu Phấn là ma, nếu có nhảy chắc chắn là không sao, nhưng anh ta là người, nếu nhảy xuống chẳng phải sẽ…
Tôi cố gắng nhỏm người dậy nhìn xuống phía dưới, nhưng tôi hơi cận thị, nên không nhìn rõ tình hình bên dưới.
Cảm giác tận mắt chứng kiến những điều xảy ra, sự sống và cái chết, chỉ cách nhau một cái chớp mắt như thế. Nên giờ đây cơ thể tôi vẫn đang mềm oặt. Tôi cố gắng xiêu vẹo xoay người, đi mau về phía cửa tầng thượng và định sẽ chạy xuống dưới. Thật kỳ lạ một điều là tôi đã không ngừng chạy xuống dưới, nhưng không thể chạy đến tầng trệt?
Tòa nhà này cũng không hề cao đến thế, nhiều nhất thì cũng mười mấy tầng. Không thể chạy xuống lâu như vậy mà không đến tầng trệt. Mà thực ra tòa nhà này chỉ có bảy tầng thôi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đang yên đang lành, chẳng lẽ lại có con ma nào muốn chơi tôi?
Tôi tức đến phát khóc, tiếp tục chạy xuống thêm mấy tầng, mà vẫn không thấy đến nơi. Giờ thì tôi càng tin rằng là mình bị ma quỷ trêu rồi.
Cảm giác tuyệt vọng xen lẫn sợ hãi. Tôi gào lên: “Âm Thao! Âm Thao!” Tôi cố gắng quẹt nước mắt rồi hét lên, mà không một hồi đáp!
Chuyện gì xảy ra thế này?
Âm Thao không phải là thần hộ linh của tôi hay sao?
Bình thường tôi gọi hắn, hắn đều mau chóng xuất hiện giải nguy cho tôi, sao lần này lại không thấy hắn?
Tôi càng cảm thấy lạ.
Tại sao lần này Âm Thao lại không xuất hiện?
Đang xảy ra chuyện gì thế này?
Ý thức được điều đó, tôi cố gắng bình tĩnh lại, cố gắng bỏ qua những rối loạn trong lòng để tìm đối sách, cầu thang lúc này ánh sáng leo lét, không nhìn rõ được nhiều, tôi cố gắng tiến sát vào bức tường và cố gắng tìm, tôi thực ra đang cố tìm bảng ghi số tầng. Cuối cùng khi tìm ra, tôi phát hiện…
7F…
Vẫn ở tầng 7.
Tôi quay đầu lại phía sau, giờ phía sau tôi vẫn là cánh cửa ra tầng thượng.
Lúc trước tôi không hề để ý đến nó.
Tôi do dự, rồi từ từ tiến đến cánh cửa đó và định mở ra lần nữa.
Khi tôi lò dò từng bước tiến đến và tay đặt lên tay nắm cửa, thì bỗng đâu, một cánh tay cứng ngắc tóm lấy tôi giật lại!
Tôi: “!!”
Âm Thao và viện trưởng từ từ hiện thân, sắc mặt đặc biệt nghiêm trọng.
Hai người đó hầm hè nhìn tôi, tia máu trong mắt như muốn long lên sòng sọc. Với viện trưởng Âm thì tôi thấy bình thường, vì đâu phải một hai lần hắn ta gầm gừ với tôi, nhưng thái độ của Âm Thao thì làm tôi vô cùng ngạc nhiên, bởi hắn, từ trước đến nay đều có thái độ vô cùng tốt với tôi. Tôi có thể lờ mờ hiểu được, mình đã làm sai điều gì đó.
“La Hy… Tôi biết là cô muốn tìm cảm giác mạnh, nhưng không nghĩ là cô lại ngu dốt đến thế. Cô dám bước lên đến nơi này? Chẳng phải dì Mai đã cảnh báo trước với cô rồi ư? Cô loanh quanh chỗ nào cũng được, nhưng nhất quyết không được lên tầng thượng!” Viện trưởng Âm cố nặn ra một nụ cười, dường như là để cố kìm nén cơn giận với tôi.
Hắn ta nói vậy, tôi lúc này mới nhớ ra, đúng là dì Mai đã nói điều đó với tôi, không chỉ có dì Mai, mà những người khác cũng nói với tôi điều đó, chỉ là tôi không quan tâm lắm vấn đề đấy và cũng không nghĩ mình sẽ lên tầng thượng làm gì.
Vậy điều này rất quan trọng ư?
Hắn ta nói xong bèn tiến lại gần cánh cửa kiểm tra, sau đó một giây, hắn ta quay ngoắt lại, sắc mặt biến đổi: “Cái cửa này ai đã động vào nó? La Hy, cô đã bước qua cánh cửa này?”
Hắn ta gắt lên, tôi thót cả tim, lúc đó tôi không còn giữ được khuôn mặt đang cười của mình nữa, mà ngay lập tức méo xệch miệng, tim tôi đập thùng thùng, như biết mình đã làm sai điều gì đó: “Cửa là Tiểu Phấn… là Viên Phi Phi mở nó ra, tôi chạy theo cô ấy ra ngoài đó. Ngoài tôi ra, lúc đó có một bệnh nhân cũng chạy theo, anh ta trước đây là chủ nhiệm khoa của bệnh viện này, sau đó thì không hiểu sao lại bị điên, tôi nghe Phi Phi kể vậy!”
“Lâm Nhuận Dư?” Viện trưởng Âm dường như hiểu ra gì đó: “Ngoài những điều đó, cô có nhìn thấy ai khác không, hoặc nhìn thấy điều gì kỳ quái không?”
“Không.”
“Các người tại sao lại rảnh rỗi lên tầng thượng làm gì? Viên Phi Phi và Lâm Nhuận Dư đâu?!”
“Họ nhảy lầu rồi.” Tôi căng thẳng đến nghẹt thở trả lời hắn ta.
“Nhảy lầu?” Khóe miệng viện trưởng Âm giật giật, có vẻ như nghĩ ra cái gì đó. “Đang bình thường thì tại sao lại nhảy lầu?”
Tôi hiểu hắn ta đang nghĩ cái gì: “Phi Phi vì muốn biết cô ấy là người hay ma, cho nên chạy lên đây để nhảy xuống, tôi cũng không ngờ là anh bác sĩ đó cũng chạy lên và cũng nhảy luôn cùng cô ấy.”
“Cậu Lâm đó trước đây trộm thương Viên Phi Phi…” Viện trưởng Âm thở dài.
Đúng rồi, lời của viện trưởng Âm đã giải đáp cho tôi vì sao Lâm Nhuận Dư phát bệnh điên và bây giờ vì sao anh ta chết. Cái gì cũng có nguyên nhân cả.
Lúc này tôi vẫn thấy viện trưởng Âm trầm ngâm nhìn về phía cánh cửa và sắc mặt lộ rõ sự lo lắng.
Âm Thao thở dài: “Để ta đi xem.”
Viện trưởng Âm tỏ vẻ lo lắng: “Điều này…”
“Mở cửa đi, người của bổn quân gây ra chuyện, ta sẽ chịu trách nhiệm.” Âm Thao nói mà mặt không một biểu cảm.
Gây chuyện?
Tôi đã làm gì vậy?
Tôi thấy rất oan uổng, tôi chỉ chạy theo Tiểu Phấn, ngoài việc đó, cũng chẳng làm gì khác cả!
Nhưng lúc này nhìn thái độ của hai người họ, tôi biết – Xảy ra chuyện lớn rồi, chắc hẳn việc này không liên quan gì đến việc Tiểu Phấn nhảy lầu?
“Vậy xin nhờ đến Thập Nhị Gia rồi.” Viện trưởng Âm thở phào nhẹ nhõm, cung kính hành lễ, quay người mở cửa ra.
Bên ngoài trời tối đen như mực.
Tôi thấy kỳ lạ, vì mới lúc trước đây trời còn có trăng có sao, hình ảnh của Tiểu Phấn lúc đó đẹp đến quỷ dị!
Tại sao chỉ một chốc, mà trời lại đen kịt thế kia?