Chương 72: Mạnh Bà
Âm Thao đi ra sân thượng.
Tôi đột nhiên cảm thấy bất an, muốn giữ hắn lại, nhưng bóng hình cao lớn anh tuấn của hắn đã lẫn vào màn đêm đen.
“Điều này rốt cuộc là sao vậy?” Tôi lo lắng hỏi viện trưởng Âm.
Viện trưởng Âm khổ sở nói: “Lý do thực sự cấm các người lên đây, đó là bởi vì trên tầng thượng này đang nhốt một thứ cực kỳ nguy hiểm!”
Tôi khó khăn nuốt cục nước bọt: “Rất hung tợn à?”
Viện trưởng Âm chu mỏ: “Dù gì cũng là loại không nên động vào.”
“!” Tôi hít một hơi vào lồng ngực, run rẩy.
Viện trưởng Âm nhìn thấy sự lo lắng của tôi: “Đừng lo, cô biết Thập Nhị Gia là ai không?”
Tôi lắc lắc đầu.
Viện trưởng Âm nhìn tôi với anh mắt ái ngại: “Cô làm bạn gái người ta, mà cũng không hỏi về thân phận của người ta?”
“Tôi nào dám hỏi!” Tôi cảm thấy oan ức!
“… Cô cũng tài thật, đã thâu tóm được trái tim một nhân vật đỉnh nhất âm giới. Thập Nhị Gia nhà cô ở âm giới trí lực luôn đứng đầu, Diêm Âm Hắc Bạch tứ đại gia tộc, ngài ấy là người đứng đầu của Âm gia. Cũng may là lần này có ngài ấy ở đây, chứ không chỉ dựa vào sức tôi, thì tôi sẽ không dám tùy tiện bước qua cánh cửa này.”
“Ý anh là, hắn sẽ giải quyết được việc này?”
“Chắc vậy đó.”
Thế thì tôi cũng cảm thấy yên tâm phần nào, vừa nhìn sắc mặt họ, tôi còn tưởng Âm Thao sẽ một đi không trở lại, chỉ mong đây chỉ là một cơn ác mộng. Tuy tôi vẫn chưa biết đích xác là chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi yên tâm một chút, tôi bắt đầu muốn tám chuyện với viện trưởng Âm: “Bốn nhà Diêm Âm Hắc Bạch? Tại sao lại có đến bốn đại gia tộc dưới Âm Ty?”
Viện Trưởng Âm cười ha ha: “Đúng thế. Như thời xưa trên dương gian thường sẽ phân chia các thế lực khác nhau, cai quản những địa phận khác nhau, đối với chúng tôi mà nói, đây chủ yếu cũng là để tạo sự cân bằng. Chẳng phải trên dương gian cũng có Xuân thu ngũ bá, Chiến Quốc Thất Hùng, Tam Quốc,… Nhưng ổn định nhất vẫn là con số năm, chỉ cần quá con số này, thì sẽ dần tiến đến kết cục là thời thế thay đổi, cũng như trên dương gian thường nói: Hợp cửu tất phân, phân cửu tất hợp”.
* Hợp lâu sẽ tan, tan rồi lại hợp (câu này có trong “Tam Quốc Diễn Nghĩa”).
“Ồ!” Tôi thì tôi không hiểu hắn ta đang nói gì đâu, nhưng vẫn gật đầu đồng tình. Tuy trong bụng thì nghĩ, cứ quy thành một mối thì chẳng phải là ổn định nhất rồi không, mà còn cần chia năm xẻ bảy? Nhưng tôi cũng không tiện phản bác hắn ta.
Nói đến đấy thì tôi với viện trưởng Âm cũng chẳng biết nói gì với nhau nữa, chỉ đành căng thẳng nhìn về phía cửa, đợi Âm Thao quay trở lại.
*
Cũng không biết là bao lâu, Âm Thao cuối cùng cũng xuất hiện.
Khi hắn trở về, như một đám khói đen từ bên trong cánh cửa thổi ra, trên người hắn có một luồng khí đen bao quanh, mặt mũi hung tợn khiến người đối diện sợ chết khiếp, lúc này tôi mới ý thức được - Anh giai này cũng là quỷ cơ mà!
Sao thế?
Âm Thao thường không có thói quen biểu lộ cảm xúc trên mặt, mà lúc này mặt hắn dường như bị viết lên mấy chữ: “Xảy ra chuyện lớn rồi!
Viện trưởng Âm tắt ngúm nụ cười trên môi trước đó: “Sao thế thưa ngài?”
Âm Thao tức giận đùng đùng: “Mạnh Trần thoát rồi!”
Viện trưởng Âm hít vào một hơi thật sâu, sợ hãi.
Hắn ta rõ ràng cũng vô cùng lợi hại, mà giờ đây lại lo sợ đến thế, thì xem ra việc này việc vô cùng nghiêm trọng rồi.
“Không sao, bổn quân đã bắt được hắn ta một lần, thì sẽ bắt được hắn ta lần hai!”
Âm Thao phẩy tay áo, thu lại đám khí đen xung quanh thân hắn: “Bổn quân sẽ đi tìm Mạnh Trần. Nhà ngươi hãy mau đi bẩm báo với Diêm Quân!”
Hắn nói xong liền biến mất.
Hừ.
Tôi từ lâu đã quen cái cảm giác thoắt ẩn thoắt hiện của hắn.
“Vâng.” Viện trưởng Âm cung kính hành lễ theo hướng đi của Âm Thao.
Lúc này tôi mới quay trở lại thực tại, nhìn viện trưởng Âm: “Anh vừa nói đến Diêm Âm Hắc Bạch… chính là Diêm Vương?”
“Đúng.”
“… Ngầu đây!”
Tôi còn biết nói gì lúc này?
Trước đây tôi còn nghĩ Âm Thao là thuộc hạ dưới quyền Diêm Vương Đế, giờ thì xem ra, hắn còn là một trong tứ đại gia tộc, vậy thì cũng coi như là có thế lực lớn. Mà thường thì người ta có thói quen sắp xếp theo bậc vị, vậy Diêm Âm Hắc Bạch chắc là sắp xếp theo bậc vị như thế, Âm Thao nhà mình được xếp thứ hai, tuy là nghe không khoái lắm. Nhưng người ta là Diêm Vương Đế mà, tôi còn biết nói gì hơn.
Viện trưởng Âm không nói gì nữa, xoay người bước xuống cầu thang.
Tôi sợ lại bị ma quỷ dẫn lối như lúc nãy, thế là mau chóng chạy theo, sau khi chạy đuổi kịp hắn ta, tôi lại tiếp tục bà tám với hắn ta: “Cái tên Mạnh Trần đó là ai vậy? Tại sao hắn ta bị giam ở đây? Hắn ta có phải là một ác quỷ hung dữ hay không?”
Viện Trưởng Âm thở dài: “Một con quỷ hung ác thì cũng chỉ đến thế thôi.”
“Mạnh Trần không chỉ có chút vậy hay sao?”
“Không chỉ thế thôi đâu.”
“Vậy hắn ta đã phạm tội gì? Thì mới bị nhốt vào như vậy chứ?”
Viện trưởng Âm thở dài nói: “Đó là chuyện rất lâu rồi, lúc đó tôi còn chưa xuống dưới Âm Ty, nghe nói có xảy ra sự tranh đấu giữa ngũ đại gia tộc, trong đó Mạnh thị cũng là một đại gia tộc. Người xưa chẳng có câu: ‘Thắng làm vua, thua làm giặc’ còn gì. Mạnh gia bị diệt vong, người bị bắt giam, bị giết, thì đều là lẽ đương nhiên.”
Tôi nghi hoặc: “Ngũ đại gia tộc? Vừa nói là có tứ đại…?”
“Thì diệt Mạnh thị, đương nhiên còn bốn rồi.”
“Cũng có lý.”
Viện trưởng Âm thở dài: “Mạnh thị, là một trong những cổ thần tộc, thành danh Mạnh Bà, cai quản sáu đoạn cầu Nại Hà. Diêm Đế cai quản tử, thì bà ta quản sinh, luân hồi lục đoạn được bà ta cai quản vào nề nếp. Một thìa canh Mạnh Bà, rửa trôi đi biết bao nhiêu ký ức lúc sinh thời của chúng sinh, họ đem những ký ức này chôn sâu dưới cầu Nại Hà, mấy trăm năm trước, gia tộc Mạnh thị sinh ra một người tên là Mạnh Trần, đột nhiên một hôm hắn ta đã thả những ký ức mấy vạn năm tuổi ra, thế là chúng sinh đã lấy lại được ký ức của mình, thiên hạ đại loạn, Mạnh gia vì thế mà chịu tội.”
Dừng một chút, hắn ta nhìn tôi trầm ngâm: “Mà trong đó, Âm Quân của cô, lại thành danh từ cuộc chiến đó!”
Thật là một câu chuyện bi tráng!
Lúc tôi định hỏi thêm nữa, thì viện trưởng Âm lại không có ý muốn nói thêm gì nữa.
Chúng tôi đi tới tầng trệt.
Điều đầu tiên tôi muốn làm là tìm Tiểu Phấn và thi thể của đạo hữu.
Nhưng…
Dưới này không hề có gì.
“Sao thế?” Viện trưởng Âm chầm chậm tiến về phía tôi.
Tôi ngạc nhiên tột độ: “Viên Phi Phi đâu nhỉ? Lâm Nhuận Dư đâu?”
Nơi họ nhảy xuống, không có một dấu vết gì cả.
Nếu là Tiểu Phấn, cô ta là ma, không thấy thì cũng đúng, nhưng Lâm Nhuận Dư là người, nên chắc chắn phải có cái xác của anh ta ở dưới này chứ?
“Chẳng lẽ Lâm Nhuận Dư cũng là ma?” Tôi quay đầu lại nhìn viện trưởng Âm, không ngờ, sắc mặt hắn ta cũng có vẻ như đang rất ngạc nhiên: “Không, anh ta là người.”
“Nhưng, nếu người mà nhảy lầu, thì sẽ phải có xác chứ?”
Viện trưởng Âm không nói gì nữa, hắn ta nhắm mắt lại, dường như đang tập trung suy nghĩ, vì tôi gọi hắn ta thế nào, cũng không thấy hắn ta phản ứng gì. Mà tôi cũng không dám động đến hắn ta nữa, hắn ta bây giờ người cứng đờ, không hề động đậy, giống như mấy cảnh trong phim, hồn lìa khỏi xác để đi đâu đó, tôi nghĩ vậy nên không dám làm phiền hắn ta, sợ mình làm phiền hắn ta, rồi hồn lại không về với thân xác được.
Ơ…
Mà…
Hắn ta là quỷ mà!!!
Khi tôi đang suy nghĩ xem nên làm thế nào, viện trưởng Âm bỗng dưng mở mắt ra, nói: “Họ đã không ở trong viện rồi.”
“Ai?”
“Cậu Lâm và Phi Phi.”
“?”
Viện trưởng Âm thở dài: “Tôi biết vì sao Mạnh Trần có thể chạy thoát rồi, hắn ta chắc chắn là nhập vào người cậu Lâm rồi, như vậy mới dễ dàng thoát khỏi sự kiểm soát của tôi.”