Kết Hôn Âm Dương

Chương 73: Điện Diêm Vương

Chương 73: Điện Diêm Vương

Vậy có lẽ lúc vị đạo hữu kia nhảy xuống dưới, kẻ đó đã nhập vào người anh ta rồi
Tôi rụt rè giơ tay lên nói: “Này… tôi muốn biết, Viên Phi Phi ở đâu? Cô ấy sẽ không sao chứ?”
“Có thể bị tên yêu ma đó bắt cóc rồi.” Viện trưởng Âm gõ gõ đầu tôi rồi hỏi: “Tôi bây giờ phải đi bẩm báo chuyện này với Diêm Quân, cô nhóc nhà cô, có muốn đi cùng không, hay ở nhà ngoan ngoãn ngủ?”
“Theo anh!” Mắt tôi sáng rực lên!
Nhưng một giây sau tôi lại cảm thấy kỳ lạ: “Tại sao anh lại đột nhiên tốt với tôi thế, còn đồng ý đưa tôi đi xem Điện Diêm Vương?”
Viện trưởng Âm khổ sở cười: “Không đưa cô theo, chẳng lẽ để cô ở đây rồi lại làm loạn lên lần nữa, Âm Quân không ở đây, bây giờ tôi cũng đi, sẽ không còn ai giám sát cô nữa, ai mà biết một giây sau cô sẽ làm ra cái việc động trời nào nữa!”
Í…
“Cái này sao trách tôi được! Cửa tầng thượng không phải do tôi mở ra, quỷ cũng không phải tôi thả ra!” Tôi oan ức nói.
Viện trưởng Âm lại cười: “Chắc chắn sẽ có người phải chịu trách nhiệm trong việc này, đúng không? Trách nhiệm này không do tôi thì là do cô. Dù sao thì Âm Quân cũng không ở đây, chắc cô phải chịu oan uổng rồi.”
Mị khổ quá mà!
*
Thế là, tôi bị viện trưởng Âm tóm lấy cổ từ đằng sau lôi đi, chúng tôi đi đến văn phòng hắn ta, thông qua trận pháp ở đó, để đi đến Điện Diêm Vương.
Khi tôi đặt chân đến Điện Diêm Vương, cảnh sắc trước mặt làm tôi ngây ngốc ra đó.
Đây là Điện Diêm Vương sao?
Đây chẳng phải là một thành lũy đặt trên không trung ư?!
Dưới chân tôi là một mặt kính trong suốt, có thể nhìn thấy đồi núi, nhà cửa, sông ngòi, cảnh tượng vô cùng đẹp mắt. Nhưng, tôi có chứng sợ độ cao!
Cho nên tôi không dám nhìn xuống dưới, mà cố gắng ngẩng mặt lên trời, phía trên đầu tôi là cảnh tượng thật đáng ngạc nhiên, nếu bạn nhìn thấy cũng sẽ phải “Oa” lên một tiếng, có những đĩa bay đang bay khắp nơi, theo một quy luật nào đó, có vẻ như có những con đường vô hình dành cho nó vậy, cảnh tượng trước mặt giống như tôi đang lạc vào thế giới tương lai trong những cảnh quay hùng tráng của phim khoa học viễn tưởng Mỹ vậy.
“Đây, đây thật sự là Điện Diêm Vương?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Viện trưởng Âm sải những bước chân quen thuộc, đi đằng trước đáp lời: “Ừ.”
“Nhưng mà, tôi, tôi từ trước đến nay vẫn nghĩ Điện Diêm Vương phải khác cơ!”
“Không, không, không, Diêm Quân của chúng tôi thích phong cách gần với thời đại.”
“… Thật là ngầu quá!” Chẳng phải là gần với thời đại đâu, là vượt qua thời đại luôn rồi.
Tôi cũng thích phong cách này đây. Tôi đoán với người như Âm Thao, thì biệt phủ của hắn chắc hẳn vẫn mang phong cách cổ xưa, lại còn không thường xuyên về phủ, vậy thì có thể nơi đó đã bị mốc meo lên rồi!
*
Viện trưởng Âm đưa tôi vào sảnh chính.
Tôi còn tưởng mình sẽ được gặp một Diêm Vương già nua cổ lỗ sĩ, râu ria xồm xoàm, đầu đội vương miện có tua rua trước mặt, đang đập bàn thẩm vấn những con ma quỷ bên dưới… Vậy mà những gì tôi nhìn thấy bây giờ chỉ là một anh chàng tóc dài đang ngáy giòn tan trên bàn làm việc.
Vâng, là đang ngáy giòn tan…
Tôi còn không tin đó là Diêm Vương, Diêm Vương không thể là người có tác phong như vậy được? Tôi đang có một bụng đầy thắc mắc thì nghe thấy…
“Âm Thiện Mê Hồn Ty bái kiến Diêm Quân.” Viện trưởng Âm tiến lên phía trước, hành lễ với người đang nằm ườn trên bàn kia.
Người đó vẫn úp mặt xuống bàn chẳng nhìn Âm Thiện lấy một cái, giơ một bàn tay lên: “Có việc thì tấu, không việc bãi triều.”
“Phụt!” Tôi không nén được cười thành tiếng.
Rầm!!
Anh chàng đó giật mình rơi khỏi bàn, lúc anh ta lồm cồm bò dậy, nhìn sắc mặt bây giờ thì đã hoàn toàn tỉnh hẳn ngủ.
Anh ta nhìn tôi và tôi cũng nhìn anh ta.
Anh chàng này có một khuôn mặt anh tuấn, bộ tóc dài hơi rối, quần áo xộc xệch, không biết có phải là do anh ta chưa chỉn chu lắm về hình tượng, nên cho tôi cảm giác Diêm Đế này vô cùng thân thiện.
“Tên Âm Thiện to gan!” Anh chàng trẻ tuổi đó đỡ lưng bò hẳn dậy, tức giận mắng viện trưởng Âm: “Mi lần sau đưa mỹ nữ đến, thì phải thông báo sớm một tiếng chứ? Ngộ nhỡ trẫm có thói quen ngủ không đẹp bị nhìn thấy! Thì ai chịu trách nhiệm đây!”
Viện trưởng Âm nói: “Thuộc hạ có việc xin bẩm tấu.”
“Trời có sụp xuống thì cũng là do trẫm đỡ cho, cho nên đợi muộn một chút hẵng nói.” Anh chàng đó phẩy phẩy tay, ra hiệu cho viện trưởng Âm đứng sang một bên, sau đó đi về phía tôi, cười với tôi kiểu rất tự đắc: “Cô nương, nàng năm nay bao nhiêu tuổi? Đã có hôn phối hay chưa?”
Tôi nhướng mày: “Có.”
“Nàng có thể nói là chưa.” Anh ta đưa tay ra vuốt tóc tôi, cười hòa nhã đa tình: “Trẫm không để ý đâu.”
Xem ra là một kẻ tình trường phong phú đây.
Tôi giật mình lùi lại một bước, cố ý nói to rõ ràng: “Phu quân tôi là Âm Thập Nhị!”
Tôi tưởng rằng, khi nói tên của Âm Thao ra thì có thể ghìm lại người này, không để anh ta vô lễ với tôi nữa, không ngờ anh ta chỉ ngưng lại một chút, rồi lại cười: “Hóa ra nàng chính là người mà hắn nói tới trước đây à.”
Thái độ của anh ta không nhẹ nhàng như trước, tay cũng rút trở lại, chứng tỏ cái tên hiệu của Âm Thao vẫn còn chút tác dụng.
Viện trưởng Âm thất kinh: “Diêm Quân, ngài đã biết việc này?”
“Lần trước hắn đến có đề cập tới việc sẽ rước một nữ tử dương gian về làm vợ, ta không đồng ý.” Anh chàng đó vuốt vuốt cằm nhìn tôi dò xét.
“Ngài không đồng ý?” Tôi cũng không hiểu tại sao, cảm giác như bị dội một xô nước lạnh vào mặt. Hóa ra, lần trước Âm Thao đến có nói về việc “thành thân sớm mất tự do”, đó đều là lời nói dối, lý do thực sự là do Diêm Đế không đồng ý.
Tôi vừa tức vừa xấu hổ: “Tại sao ngài lại không đồng ý? Không, phải nói là, ngài dựa vào cái gì mà nói không đồng ý! Ngài có thể quản được việc này sao?”
Anh chàng đó chớp chớp mắt như kiểu vô tội: “Trẫm đương nhiên phải quản việc này rồi, ta cho rằng, Tiểu Thập Nhị còn nhỏ, cần thêm vài năm rèn luyện nữa, hắn thưởng thức hoa cỏ còn chưa đủ, chưa biết nhiều về những cái hay cái đẹp ngoài kia. Chi bằng đợi mấy năm, cứ phải cho gặp mấy nữ tử danh môn khuê tú, rồi mới quyết định cũng chưa muộn. Âm Quân của âm giới chúng ta, hôn sự của hắn không thể tuềnh toàng được.”
“Ngài xem thường tôi?!”
“Thế nàng nói cho trẫm nghe, nàng có điểm nào nổi bật? Nếu nàng có thể nói ra một điểm thuyết phục được trẫm, trẫm sẽ đem Tiểu Thập Nhị ‘gả’ cho nàng… à không, là đồng ý mối hôn sự của hắn với nàng.” Cậu thanh niên miệng cười với tôi, nhưng trong mắt anh ta không hề có ý cười.
Nói xong, anh ta liền quay đầu đi, nụ cười trên mặt cũng thu lại, không còn là một Diêm Đế thân thiện nữa, mà bây giờ lại là một Diêm Đế cao cao tại thượng: “Âm Thiện, ngươi lúc trước muốn bẩm báo việc gì?”
Viện trưởng Âm cúi đầu thi lễ: “Bẩm, nửa giờ trước, Mạnh Trần bị giam ở Mê Hồn Ti đã trốn thoát, khi trốn còn bắt cóc một người và một ma, Âm Quân đã đích thân đi bắt lại rồi ạ.”
“Mạnh Trần…” Diêm Đế vuốt vuốt cằm, cười như kiểu có gì thú vị lắm, dường như những lo lắng của Âm Thao và Âm Thiện trước đây, khi đặt trước mặt anh ta, lại biến thành là việc quá đỗi bình thường: “Hay!” Anh ta gật gù.
Viện trưởng Âm: “Không biết, Diêm Quân có chỉ thị gì không ạ? Có cần phái mười vạn âm binh đi vây bắt?”
Diêm Quân cười nói: “Việc bắt quỷ này, trước nay đều là do Vô Thường Âm gia các người quản, hơn nữa, Mạnh Thần là trốn thoát dưới sự kiểm soát của các ngươi, về tình về lý, chẳng phải do Âm gia các người đứng ra xử lý sao?”
Nói đoạn, anh ta lại nhìn về phía tôi.
Tôi đột nhiên có chút dự cảm không lành.
Diêm Đế lại bắt đầu nở nụ cười tươi như hoa như ngọc hỏi tiếp: “Mạnh Thần đào tẩu, lúc đó có phải nữ tử này cũng ở đó?”
Viện trưởng Âm gật đầu: “Vâng!”
Diêm Đế càng cười đầy ẩn ý.
Vừa nãy, anh ta hỏi tôi có gì nổi trội?
Bây giờ thì tôi biết cái điểm nổi trội của tôi là gì rồi.
Đó chính là: Có tố chất đội nồi chịu tội thay.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất