Kết Hôn Âm Dương

Chương 74: Đóng Dấu

Chương 74: Đóng Dấu

“Đưa cô ta về, giám sát cẩn thận. Nếu Âm Thập Nhị quay về, hãy nói cho hắn biết, nếu như không bắt được Mạnh Trần, thì đừng nghĩ tới việc động vào nữ tử này!” Diêm Quân hạ lệnh!
Tôi: “!”
Viện trưởng Âm mặt không biến sắc: “Nhưng một Mê Hồn Ti nhỏ bé của hạ quan, e rằng không thể ngăn được Âm Quân.”
Diêm Quân tiện tay lấy một con dấu trên bàn, ném về phía tôi, tôi đưa tay lên che theo phản xạ.
Bẹp!
Con dấu đó đập mạnh vào mu bàn tay của tôi, đau.
Sau khi bị ném đau, tôi nhìn lại tay của mình, chỉ thấy mu bàn tay trắng nõn của mình giờ bị in lên một vệt đỏ! Trên đó là một chữ cổ mà tôi nhìn không ra là chữ gì. Tôi lấy một ít nước bọt để cố xóa đi vệt in đó, nhưng mãi không thể xóa được!
Diêm Quân đánh xong dấu, cười hì hì: “Đưa cô ta về đi.”
Viện trưởng Âm nhìn tôi với ánh mắt có thêm phần nhục nhã, rồi nói: “Như vậy có vẻ không thỏa đáng lắm?”
“Rất hay là đằng khác. Đưa về đi, Âm Thập Nhị còn động được vào cô ta, ta sẽ đổi họ sang họ của hắn!”
“Ơ, Diêm Quân, câu thề độc của ngài có vẻ hơi độc…”
“Không sao, dù sao thì hắn không thể xóa được bùa chú này.” Diêm Quân phẩy phẩy tay, viện trưởng Âm chỉ còn biết hành lễ xin lui.
Tôi không cam tâm hét về phía Diêm Vương: “Ê! Đây rốt cuộc là thứ gì vậy? Ngài rốt cuộc đã làm gì với tôi vậy?”
Sau đó, Âm Thiện nhìn tôi một cái, toàn thân tôi cứng ngắc, như bị trúng định thân thuật, muốn cử động cũng không được, chỉ có thể bị hắn ta lôi đi khỏi Điện Diêm Vương.
*
Phòng làm việc của viện trưởng, bệnh viện tâm thần, nhân gian.
Từ lúc chui ra từ trận pháp của viện trưởng Âm, tôi lại có thể cử động.
Âm Thiện nhìn tôi một lúc, mới nói: “Đó là Âm Tỉ, Âm Tỉ này ở trong tay ai người đó là Vua của âm giới, đó chính là ấn ngọc của Diêm Vương. Hôm nay, Diêm Vương đóng con dấu vào người cô, cũng là để tuyên bố rằng cô đã là người đàn bà của ngài ấy.”
Tôi hiểu ra vấn đề: “Hắn ta định cướp người của Âm Thập Nhị?!”
“Đúng.”
“Hắn ta không thấy làm thế là vô liêm sỉ à? Đường đường một Diêm Vương, tại sao lại có thể làm một việc vô sỉ như thế?!” Tôi ức đến phát khóc, càng cố gắng để xóa đi con dấu đó, nhưng cho dù có làm phần da thịt đó đỏ rực lên như thế nào, thì cái dấu ấn đó vẫn không hề suy chuyển!
Xem ra, muốn xóa bỏ vết của con dấu đó, thì chỉ còn nước chặt tay!
Dường như Âm Thiện hiểu được những suy nghĩ của tôi, cũng đúng, dù gì hắn ta cũng có tài đọc tâm tư của người khác: “Cho dù cô có chặt tay cũng vô ích, con dấu đó là con dấu sống, cho dù cô chặt bàn tay đó, nó sẽ chạy sang chỗ khác trên cơ thể cô. Ngay cả khi cô chết đi, nó cũng sẽ mang đến kiếp sau của cô!”
“Khốn nạn!” Tôi không nén được sự tức giận, anh ta là cái thứ Diêm Vương gì chứ! Rõ ràng là một thằng đểu! Tùy tiện đóng dấu lên người của người khác!
Âm Thiện nói: “Diêm Quân đã thề rồi, chỉ cần Âm Quân bắt được Mạnh Trần về quy án, ngài ấy sẽ thu lại con dấu. Tôi thấy, mấy ngày hôm nay tốt nhất cô không nên ra khỏi cửa, tránh để người ta nhìn thấy con dấu, nếu như việc này truyền ra ngoài, sau này cô cũng chẳng còn mặt mũi nào đứng vững ở âm gian, bởi vì người ta sẽ cười Âm Quân rằng ngài ấy đã nhặt chiếc giầy rách của Diêm Quân về.”
Nói đến đó, hắn ta nghiến răng kèn kẹt, tôi nhớ lại biểu cảm nhục nhã khi hắn ta ở Điện Diêm Vương. Cũng đúng, nếu âm gian chia thế lực theo họ tộc, thì Âm Thiện cũng được coi là người Âm gia, người đàn bà của thủ lĩnh bị nhà khác đóng dấu, là người trong cùng dòng tộc, chắc chắn là cảm thấy nhục nhã.
Tôi càng nghĩ càng thấy tức: “Khốn nạn!”
Cái tên Diêm Vương đó, thật sự không tốt đẹp gì!
Đừng nói Diêm Vương, đến tên Âm Thiện này cũng chẳng tốt đẹp gì luôn!
Tôi tức giận trừng mắt nhìn Âm Thiện: “Anh đưa tôi đến Điện Diêm Vương, chính là muốn tôi gánh trách nhiệm giúp anh?”
Âm Thiện đưa hai tay lên hành lễ: “Oan ức cho cô rồi. Nếu như tôi không nhanh tay đi bước cờ này, Âm Quân chắc chắn sẽ đưa đầu tôi ra chịu báng, dù sao thì cánh cửa đó là cô mở ra, cũng chính là cô gây ra sự cố đó.”
“Tôi đã nói rồi, không phải là tôi mở cánh cửa đó! Là Tiểu Phấn đã mở nó! Khi tôi đến, cửa đã mở rồi!” Tôi tức giận, vớ được gì thì ném về phía hắn ta, nhưng lúc này, hắn ta trong suốt, tất cả đồ vật ném vào đều xuyên qua người hắn ta, chẳng thể tổn hại đến hắn ta lấy một chút nào.
Hắn ta yên lặng nhìn tôi: “Cô ngoài việc biết nổi giận, còn biết làm gì?”
Tôi hét lên trong tức tối: “Anh cứ đợi đấy, đợi Âm Thập Nhị trở về, anh chết chắc!”
Hắn ta nói: “Cô ngoài việc làm ô uế thanh danh của Âm Quân, còn biết làm gì?”
Tôi phẫn uất, đầu bốc hỏa, liền hét lên: “Bắt nạt trẻ con!”
Kết quả là Âm Thiện nói: “Nếu chúng ta tuổi tác cách biệt mấy mươi tuổi, tôi cũng chẳng thèm bắt nạt cô, nhưng cô với chúng tôi, quả thật là khác nhau một trời một vực, chẳng thể so sánh được.”
Vậy thì tôi cũng chịu luôn thật.
Tôi lườm Âm Thiện hồi lâu, cuối cùng cũng không nén được, hỏi: “Diêm Quân không đồng ý mối hôn sự của tôi và Âm Thập Nhị, có phải chỉ đơn giản là khinh tôi?”
Âm Thiện gật đầu: “Thân phận của Âm Quân cao quý, Diêm Quân đương nhiên hy vọng ngài ấy có thể tìm được một nữ tử tương xứng, có năng lực, hoặc là có thể củng cố được mối quan hệ giữa hai nhà Diêm Âm.”
Đó cũng có thể nói là cuộc liên hôn chính trị?
Xem ra, cho dù Diêm Đế có tân tiến như thế nào, thì việc liên hôn chính trị này cũng chẳng thể thay đổi được trong quan niệm.
Âm Thiện nói: “Tôi biết cô không phục, không can tâm, nhưng tôi muốn nói với cô một điều. Âm Quân từ khi sinh ra đã bị cha mẹ từ bỏ, sau đó được đưa đến Điện Diêm Vương và được Diêm Quân nuôi nấng từ nhỏ, lớn lên mới trở về Âm gia. Cho nên, trong lòng Âm Quân là có sự tôn trọng với Diêm Quân, nếu một ngày Diêm Quân không đồng ý chuyện hôn sự của hai người, thì Âm Quân cũng không lấy cô. Nếu như cô muốn lâu dài với Âm Quân, tốt nhất nên tìm cách xóa bỏ dấu ấn của Diêm Quân trên tay cô.”
“Sao cơ? Diêm Vương Đế là trưởng bối của Âm Thập Nhị?” Tôi bất ngờ ngây ngốc, bởi vì trông Diêm Đế còn trẻ hơn nhiều so với Âm Thao, hay do Âm Thao lúc nào cũng chỉ có biểu cảm mặt sắt trên khuôn mặt, nên sẽ già hơn. Mà có thể Diêm Vương thích cười hơn, cho nên bên ngoài sẽ trông trẻ hơn.
Sau khi biết được mối quan hệ của Âm Thao và Diêm Đế, tôi cũng không dám ngang ngược nữa, tôi từ từ ngồi xuống, cẩn thận suy tính, rồi mới khe khẽ hỏi như cầu xin: “Sau này tôi biết làm thế nào?”
Âm Thiện nói: “Nếu như Âm Quân sớm bắt được Mạnh Trần về quy tội, thì việc cô trở thành kẻ gánh tội, bị lôi ra chém đầu thị uy cũng sẽ sớm sớm thôi. Mà vừa hay, Diêm Quân cũng không thuận mắt gì với cô, tính mạng của cô cũng đáng lo lắng đấy.”
Tôi biết ngay mà!
Việc gánh tội này cũng đâu phải trò trẻ con, tôi lần này chắc chắn là không giữ được cái đầu rồi.
Âm Thiện lại nói: “La Hy, thân phận của Mạnh Trần không phải đơn giản, hắn ta đã từng tạo nên một sự hỗn loạn cực khủng khiếp cho hai giới âm dương. Cho nên, âm gian rất coi trọng việc quản thúc hắn ta. Nếu như lần này Thập Nhị Gia không thể bắt hắn ta về quy án, vậy chúng thần âm gian sẽ chuyển sự phẫn nộ sang Âm gia. Như trước đây tôi đã nói với cô về sự tranh đấu giữa các phe phái dưới âm gian là vô cùng khốc liệt, nếu việc này truyền khắp nơi, vậy Âm gia chẳng khác nào một Mạnh gia thứ hai! Cho nên vì Âm gia, vì Thập Nhị Gia, mong cô có thể lấy đại cục làm trọng!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất