Chương 77: Nhà Bếp Về Đêm
“Ma đói tham ăn không biết no, vì thế da mỏng xương cứng, oán khí tập trung vùng bụng, làm cho phần bụng phình to. Lúc này dùng mũi dao nhọn, rạch phần bụng, làm thoát các oán khí ra ngoài, đợi hết khí, ma sẽ chết, dùng dao róc thịt bỏ đi phần da, xương dùng nấu canh, dùng lá bỉ ngạn chà đi oán khí còn dư lại, dùng hoa hồi, hạt sen, ngọc trúc, cẩu kỷ tử… điều vị…”
Đây chẳng phải là nói:
Đặc trưng của ma đói: da mỏng, xương cứng, oán khí trong bụng.
Nhược điểm: cứa một dao trên vùng da bụng, oán khí tán ra ngoài, ma cũng trở nên không còn sức lực gì nữa.
Tôi phát hiện ra một điểm tương đồng trên các công thức này, bước đầu đều là làm tiêu đi oán khí của lũ ma quỷ, nên những oán hận đối với một con ma là rất quan trọng!
Và cách trừ bỏ những oán khí đó, chính là dùng lá bỉ ngạn!
Đây chẳng phải là cách giết ma quỷ hay sao!
Nếu tôi có thể nắm chắc được các bí mật này, thì lúc ra ngoài còn sợ cái gì nữa!
Nhưng làm sao mới có thể bắt đầu thực hiện những nội dung trong quyển sách quý này chứ?
Tôi nghĩ đến một người.
Chú Dương.
Chú ấy là đầu bếp của bệnh viện này, vừa hay lại coi tôi là một thành viên trong đội, nếu bái chú Dương làm sư phụ, tôi có thể học cách nấu nướng từ chú Dương.
Thế là, tôi quyết định bái chú Dương làm thầy.
Chú ấy thấy tôi bái sư thì ngây ra.
“Cô chẳng phải đã bái cậu Mạc là sư phụ à? Sao lại còn muốn bái tôi làm sư phụ? Cô làm thế, cậu Mạc sẽ nghĩ sao chứ?” Chú Dương nói.
Tôi chớp chớp mắt, giả vờ ngoan ngoãn: “Việc này đâu có gì đâu chú. Anh Mạc là thầy dạy con pháp thuật, chú dạy con nấu ăn, hai việc này hoàn toàn khác nhau phải không? Mạc sư phụ chắc chắn không có ý kiến gì đâu.”
“Điều này không hay lắm, phải đi hỏi cậu Mạc xem thế nào.” Chú Dương nói thế nào cũng không đồng ý, cuối cùng thì chú ấy đi hỏi anh Mạc.
Anh Mạc lúc đầu không đồng ý tôi gọi là sư phụ, nhưng sau đó dần dần cũng chấp nhận, cho nên lúc nghe thấy nói tôi lại đi bái sư người khác nữa, anh ta cũng có ý không vui, còn khoa trương hơn, anh ta đập tay vào ngực khóc to trong nhà ăn: “Vừa nuôi được một đồ đệ lại bay mất! Tiểu La, sao cô lại làm thế? Là tôi làm gì không tốt, làm cô cảm thấy không cần một sư phụ như tôi? Òa òa òa!”
Tôi mau chóng nói không phải như anh ta nghĩ, vì việc học pháp thuật và học nấu ăn là hai chuyện khác hẳn nhau, dỗ mãi, đến khi tôi hứa sẽ làm nhiều món ngon cho anh ta ăn, anh ta mới chấp nhận cho tôi bái sư học nấu ăn.
Bởi vì tôi vốn dĩ là trọng phạm cần quản lý nghiêm ngặt, cho nên bình thường mọi hành động đều bị quản lý, để tránh thị phi không đáng có, chú Dương bảo tôi luôn luôn ở trong nhà bếp và đừng đi ra đi vào, nếu có đi ra thì phải dùng khẩu trang, để tránh người ta nhận ra tôi đang làm việc trong nhà bếp.
Tôi đồng ý.
Từ đó, tôi cứ âm thầm làm việc trong nhà bếp của chú Dương vào mỗi buổi tối.
Nói thật là.
Từ nhỏ đã được bố mẹ nuông chiều, tôi không phải xuống bếp, đối với kỹ năng bếp núc thì ngoài úp mì tôm, tôi chẳng biết làm gì, nên việc học nấu ăn ngày hôm nay, hoàn toàn từ con số không, học từ món trứng cà chua.
Đừng tưởng chú Dương làm nghề giết mổ lợn thì không biết nấu nướng, từ khi đến viện này làm việc, tâm tính của chú cũng nhẹ nhàng hơn hẳn, chuyển nghề sang đầu bếp và làm được năm năm rồi, cũng biết rất nhiều các kỹ năng trong bếp.
Lúc mới đầu, tôi học cách làm thức ăn cho người.
Cho đến một hôm, tôi đang ngâm cứu món mới, đột nhiên nghe thấy một âm thanh làm cho người ta lạnh gáy.
Cạch cạch cạch…
Là tiếng băm thịt.
Lúc này tôi đã làm việc trong bếp được một tháng, biết nấu một vài món đơn giản. Chú Dương cũng bắt đầu tin tưởng tôi và cho tôi tự do thoải mái trong bếp để ngâm cứu công thức món ăn, còn chú ấy thì ra phía ngoài để phục vụ thực khách, buổi tối chú ấy cũng ít khi xuống bếp, càng không nói đến việc thái thịt hay làm gì.
Nhưng tiếng băm thịt…?
Tôi nuốt nước bọt, tay thò vào túi áo, bên trong có lá bùa tôi tự làm, để đề phòng bất trắc.
Khi đã nắm chắc lá bùa trong tay, tôi cẩn thận xoay người lại, chỉ thấy bên trái là một người mặc áo bệnh nhân, trên thớt còn có một người đang nằm. Tôi bất giác nhìn xuống nền đất…
Khi học việc cùng chú Dương, chú ấy ngoài việc dạy tôi học nấu ăn, còn dạy tôi một vài cách đơn giản để phân biệt ma quỷ, đó là nhìn bóng.
Ma quỷ thì không có bóng, còn người thì có.
Khi qua đêm ở một nơi âm khí nặng nề, muốn soi sáng, tối nhất không nên dùng đèn điện, mà nên dùng nến.
Bởi vì từ trường của ma quỷ sẽ làm ảnh hưởng đến điện từ trường, làm cho điện không ổn định, đèn điện dễ bị lúc tỏ lúc mờ, đơn giản mà nói, như vậy rất dễ tổn thương thị lực của con người!
Cho nên khi vào đêm, vừa đến mười hai giờ đêm, nhà ăn sẽ sử dụng nến, nguồn sáng hơi yếu, có gió sẽ làm tắt luôn, như vậy sẽ không bị ảnh hưởng thị lực. Mà lửa còn có một tác dụng đặc thù, đó chính là khi âm hồn lại gần, thì ánh sáng của nến sẽ biến từ vàng thành xanh, mà màu càng xanh thì âm hồn càng ác độc!
Bây giờ đây.
Ánh sáng nến bị tối đi nhiều, rất xanh.
Chứng tỏ con ma này hung dữ ghê rợn.
Tôi bây giờ trông thật bé nhỏ để chống chọi lại…
Tôi thấy hai người đó đều không có bóng!
Vậy còn đỡ, vì chúng đều là ma.
Nếu con ma kia đang băm một người sống thật thì trái tim nhỏ bé của tôi sẽ không chịu được!
Mà ma băm ma, nếu không đúng phương pháp, thì cũng không thể chết được, chỉ là sẽ làm cho người xem cảm thấy vô cùng kinh tởm.
Lúc này tôi nên làm gì đây?
Vì lúc đầu tôi ngồi thu lu một góc, khuất sau một cái bàn, nên có thể lúc này con ma không thấy tôi.
Trốn?
Ma rất hung dữ, muốn sống, tốt nhất tôi nên chạy càng xa càng tốt!
Nhưng tôi lại nghĩ đây có thể là cơ hội thực hành những điều mình đã học được!
Tôi nuốt nước bọt, lấy hết can đảm, cẩn thận tiến về phía chúng một bước.
“Hu hu…”
Càng tiến lại gần, tôi càng nghe rõ tiếng khóc rất đau lòng.
Tiếng khóc đó của con ma nữ đang đứng.
Cô ta quay lưng về phía tôi, đang nấc lên từng tiếng, còn tay vẫn không ngừng, điều này thật sự kỳ quặc, băm người… không, kẻ băm con ma kia là cô ta, quyền chủ động đều nằm trong tay cô ta, cô ta còn khóc cái gì?
Lúc tôi cách cô ta chỉ có năm bước, cô ta liền phát giác ra có người đến gần, thế là cô ta quay đầu lại.
Khi cô ta quay lại.
Tôi hít vào một hơi dài, rồi ngây ra!
Con ma nữ có một đôi mắt đẹp mê hồn, hai mắt ngân ngấn nước, làm cho người khác cảm thấy xao xuyến, cho dù có cùng là đàn bà với nhau, cũng không khỏi thương cảm cho cô ta!
Nhưng!
Mặt cô ta chỉ có đôi mắt đẹp ấy mà thôi!