Kết Hôn Âm Dương

Chương 78: Gặp Con Heo Năm Móng, Ba Năm Không Làm Nghề (1)

Chương 78: Gặp Con Heo Năm Móng, Ba Năm Không Làm Nghề (1)

Đây là ma nữ không có mặt trong truyền thuyết.
Cô ta không có miệng thì không thể nói được, cho dù tôi hỏi chuyện vì sao cô ta khóc thì cô ta cũng không thể cho tôi biết được.
“Ka ka ka…” Một tiếng cười đột nhiên vọng ra từ phía chiếc thớt, tôi nhìn qua, vì ma nữ đã che mất, nên tôi không thể nhìn rõ con ma đang nằm kia là nam hay nữ, nhưng xem ra, là một con ma nam.
Trên người gã đều là những vết dao, ma nữ băm gã lâu như thế, nhưng không chặt đứt được gã.
Trong bếp này có nhiều loại dao, chưa đến nửa đêm, luôn có không ít ma hoặc những người điên muốn tự làm đau bản thân lẻn vào “mượn” đi mất, cho nên mỗi lần làm xong, chú Dương đều cất kĩ mấy cái dao đó rồi khóa lại, dùng bùa dán lên, lại giấu lên chỗ cao, nên cho dù là ma hay người thì đều không bị nguy hiểm tính mạng.
Mà những con dao để bên ngoài, chẳng qua chỉ như mấy cái khuôn nhựa mà thôi.
Con ma nữ này vì sao lại khóc, con ma nam này vì sao lại cười?
Đang nghi ngờ, con ma nam liền thò tay về phía tôi, càng lúc càng dài, ma nữ thấy điều đó, đôi mắt đẹp của cô ta đầy vẻ sợ hãi, cô ta cầm dao lên dùng hết sức lực băm lên người con ma nam!
Chọc chọc chọc!
Con dao nhựa chặt không đứt! Nhiều nhất cũng chỉ nhìn thấy những vệt cứa trên người con ma nằm trên thớt kia!
Nhưng ma nữ dường như sợ hãi con ma nam sẽ tóm lấy tôi, nên cô ta dùng hết sức để chọc vào người gã!
Làm thế thì không có ích gì.
Tôi không kìm được liền chạy đến tóm lấy tay cô ta.
Ma nữ nhìn tôi đầy thắc mắc.
Tôi nói thầm với cô ta: “Móc mắt gã ra trước, gã sẽ khuất phục trước cô.”
Nói xong, tôi rút ra một lá bùa dán lên con dao nhựa cô ta đang cầm.
Ma nữ nghe thấy lời nhắc, ngay lập tức dùng hết sức mình chọc thẳng vào mắt con ma đó!
Toáng!
Đầu con ma nằm trên bàn toét ra bê bết máu!
Tôi còn nhìn thấy rõ, con ma nam đó trước khi bị chém vẫn còn nở một nụ cười biến thái, mà lúc ma nữ kia đâm nhát dao xuống, trên mặt gã chỉ còn vẻ hoảng sợ!
Sau đó...
Gã mất đi tất cả các thần sắc trên mặt, không động đậy gì nữa.
Xem ra những gì mà Mạnh Trần viết là thật.
Ánh nến trở nên tối hơn, chuyển sang màu xanh, không phải là do ma nữ, mà bởi tên ma nam này. Khi nhìn thấy con ma này tôi dường như xác định, đây là một hung quỷ, bởi những gì hiển thị trên mặt gã là con mắt biến thái.
Mà bây giờ ánh nến dần sáng lên, màu sắc cũng bớt xanh hơn, điều này chứng tỏ những gì tôi đoán là chính xác.
Tôi không biết khi gã nhìn thấy tôi thì gã nghĩ gì, nhưng con ma này có đôi mắt vô cùng biến thái, điều này chứng tỏ các tham niệm, mọi tội ác của gã chính từ đôi mắt mà thành, chỉ cần làm hỏng đôi mắt này của gã, gã sẽ không nhìn thấy nữa, mọi ác niệm của gã sẽ bị phá bỏ, sau đó thì chẳng làm hại được ai nữa.
“Giờ thì mũi, miệng gã là của cô.” Tôi thì thầm.
Ma nữ răm rắp, ngay lập tức cắt lấy mũi miệng của con ma kia đắp lên mặt mình, lúc này ngũ quan trên mặt của cô ta đã đầy đủ, chỉ là khi miệng của con ma biến thái kia đắp lên mặt cô ta, cô ta lại cười ke ke, tiếng cười đó, chính xác là của con ma biến thái kia!
Cô ta ngay lập tức sợ hãi bụm miệng lại, nhưng tiếng cười ke ke vẫn phát ra từ kẽ tay.
Cô ta chỉ còn cách dùng ánh mắt cầu cứu tôi giúp đỡ.
Tôi lấy ra một lá bùa trấn tà, dán lên miệng của cô ta. Tiếng cười thì dứt nhưng cô ta cũng bị trấn như bị điểm huyệt ở đó luôn.
Ài…
Dù sao thì anh Mạc cũng không thành thục lắm, anh ta dạy tôi rất nhiều, nhưng không kĩ đến mức là làm thế nào để chỉ trấn áp cái miệng, mà không trấn áp cả người cô ta.
Lúc này, đèn sáng lên.
Có người đi vào!
Tôi mau chóng đá con ma nữ một cái, đạp nó nằm xuống gầm bàn, rồi giả vờ ngất ra đất.
“La Hy!”
Tôi nghe thấy tiếng của chú Dương, chú ấy chạy đến bên tôi, tiếp đến tôi nghe thấy tiếng cạch cạch, đây chắc chắn là tiếng con dao chú ấy hay mang theo người đã được chú ấy đặt xuống đất.
Chú ấy nhấc đầu tôi, ấn vào nhân trung, thế là tôi dần dần “tỉnh” lại, sau đó còn làm bộ hoảng hốt, dùng hết sức để giãy đạp: “Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”
“La Hy, là chú, là chú!” Chú Dương bị dọa sợ chết khiếp, chú ấy dùng hai tay giữ đầu tôi hướng về phía chú: “Chú Dương đây! Con yên tâm, Chú Dương đến rồi, con ma nào cũng không dám lại gần con!”
“Vâng… Vâng!” Tôi “miễn cưỡng” trấn tĩnh lại.
Chú Dương trước đây làm nghề giết mổ lợn, làm nghề bao nhiêu năm, trên cơ thể chú sinh ra chút sát khí, sát khí này có thể trấn áp được lũ hung quỷ, nên chú ấy hay mang con dao mổ lợn theo mình. Vì thế, khi ở trong bệnh viện tâm thần này, chú ấy không bị làm sao cả.
Nói về công việc trước đây của chú Dương, đó cũng là một câu chuyện thú vị.
Hồi mười lăm tuồi, chú Dương theo học nghề giết mổ lợn, với nghề này chú ấy cứ như bẩm sinh đã biết vậy, cứ con dao nào vào tay chú Dương, liền trở nên như có linh khí vậy, mỗi nhát dao đều rất ngọt, người khác mất một giờ đồng hồ để hoàn thành các công đoạn làm thịt một con lợn, mà chú chỉ mất có nửa giờ.
Cho đến một ngày, chú Dương gặp “con lợn năm móng”.
Thường thì lợn sẽ có bốn móng, nhưng con lợn này có năm móng, nói theo khoa học thì con lợn này bị đột biến gen. Giống như có nhiều người trong chúng ta có thêm một ngón tay mà thôi.
Nhưng trong ngành của chú Dương thì người ta không cho là thế.
Những người giết mổ lợn tuy rằng sát khí nặng nề, nhưng dù sao cũng là nghề giết mổ, cho nên họ cũng hơi mê tín. Khi vào nghề, sư phụ của chú Dương có nói với chú một câu: “Gặp con lợn năm móng, ba năm không làm nghề giết mổ.”
Chú Dương lúc đó hỏi là vì sao?
Sư phụ chú cầm một cái chân lợn lên hỏi: “Con xem có bao nhiêu móng?”
Chú Dương nói: “Bốn móng”
Sau đó sư phụ chú Dương lại đưa bàn tay ra hỏi: “Con đếm xem tay ta có bao nhiêu ngón?”
Còn cần phải đếm sao? Chú Dương cũng không muốn trả lời lắm: “Năm ngón tay.”
Sư phụ chú Dương thở dài, nói: “Hiểu chưa? Người có năm ngón, lợn thì có bốn ngón, nếu con nhìn thấy một con lợn có năm ngón thì có nghĩa kiếp trước nó là người! Nó cũng là người như chúng ta! Thế con có dám tiếp tục giết nó không?”
Chú Dương suy nghĩ một hồi, đột nhiên thấy lạnh hết cả người.
Sau đó sư phụ chú Dương còn nói, con lợn năm móng còn có loại Thiên Ngũ Trảo và Địa Ngũ Trảo, năm ngón ở chân trước là Thiên Ngũ Trảo, năm ngón mà ở chân sau là Địa Ngũ Trảo, trong đó thì Thiên Ngũ Trảo là nguy hiểm nhất. Nếu con giết lợn năm móng, thì sẽ xảy ra nhiều chuyện không hay, cho nên người ta bắt gặp con lợn năm móng sẽ phóng sinh và phu giết mổ sau đó ba năm không động vào dao.
Nhưng trước đó chẳng phải cũng nói rồi hay sao?
Chú Dương mổ lợn nhanh hơn những người cùng ngành gấp đôi.
Cho nên lúc đó, chú Dương cũng chẳng ngoại lệ, cứ vậy vài nhát dao, là giết con lợn trong nháy mắt rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất