Chương 79: Gặp Con Heo Năm Móng, Ba Năm Không Làm Nghề (2)
Đợi đến khi chú ấy xong việc, người đồ đệ giúp việc cho chú sắp xếp lại các mảng thịt, đột nhiên kêu lên: “Ôi, con heo này sao lại có năm móng?”
Chú Dương biến sắc, mau chóng tóm chiếc chân heo lại đếm, một hai ba bốn năm, quả nhiên là có năm móng!
Vào nghề năm thứ mười, giết mổ vô số heo, chú Dương từ trước đến nay chưa từng gặp con heo năm móng nào, cho nên dần dần đã quên mất lời sư phụ dặn dò năm xưa, đến tận hôm nay, chú ấy không chỉ gặp, mà còn giết nó?!
“Đây, đây là chân trước hay chân sau?” Đầu óc chú Dương trống rỗng, trong đầu chú dần dần hiện lên cảnh mình lúc mười lăm tuổi đang nói chuyện với sư phụ và cảnh mình mổ lợn nhưng lại thành giết người, liền thấy lạnh sống lưng, nổi hết da gà da vịt lên!
Đồ đệ nói: “Sư phụ bị làm sao thế? Đây là chân trước hay chân sau mà sư phụ không phân biệt được à? Là chân trước đấy!”
Thiên Ngũ Trảo!
Chú Dương nhớ lại lời sư phụ nói: Thiên Ngũ Trảo cực hung dữ, giết Thiên Ngũ Trảo, không chết cũng mất một lớp da!
Nhưng sư phụ không nói với chú ấy, ngộ nhỡ không may giết con lợn năm móng, thì cần hóa giải kiếp nạn này như thế nào!
Lúc này, có một thông tin càng kinh hoàng hơn...
Đồ đệ lại nói: “Á! Con heo này không chỉ một chân có năm móng, mà cả bốn chân đều có năm móng!”
Lúc đó chú Dương nghe thấy như vậy, thì cảm giác trời đã sập dưới chân rồi!
Chú Dương mau chóng tìm bốn chiếc chân đó, đếm đi đếm lại, lúc đó mới xác nhận rằng, mình không hề đếm nhầm!
Con heo này!
Mỗi cái chân đều có năm móng!
Vậy còn lợi hại hơn gấp vạn lần so với con Thiên Ngũ Trảo?
Thật khó để hình dung tâm trạng của chú Dương lúc bấy giờ!
“Chú heo, chú heo nhỏ à, đừng trách ta, mày là một món ăn trên dương gian này, người ta không mua thì tao không bán, người không ăn thì tao không giết mày, tất cả đều là số trời, mày đừng trách tao!” Mặt chú Dương trắng bệch, mồ hôi túa ra như tắm, niệm đi niệm lại tất cả những lời niệm chú biết từ lúc vào nghề đến nay!
Đồ đệ nghi hoặc nhìn chú Dương: “Sư phụ làm sao thế?”
Phải biết là chú Dương từ trước đến nay đều vô cùng hảo sảng, chưa bao giờ lại co rúm người lại, lộ rõ biểu cảm sợ hãi như hôm nay.
Sau khi hỏi, đồ đệ cũng phát hiện ra sự bất thường của chú Dương, bởi vì chú ấy căn bản không nghe thấy lời của cậu ta nói, miệng vẫn niệm niệm không ngớt, cậu ta đứng bên cạnh mà càng lúc càng không nghe rõ chú ấy đang lầm rầm cái gì!
Mà chú Dương lúc này vừa niệm chú, vừa hành lễ, rồi lui từng bước ra khỏi nơi giết mổ, mắt vẫn hướng về bàn giết mổ, lúc lùi ra đến cửa thì vướng phải bậc cửa, ngã lăn ra bất tỉnh.
“Sư phụ!” Đồ đệ sợ hãi, mau chóng chạy lại xem rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, chỉ thấy chú Dương như bị trúng phong đang nằm dưới nền đất, hai mắt trợn ngược, miệng sùi bọt mép, toàn thân co rúm!
Đồ đệ ngay lập tức đưa chú Dương đến viện, nhưng cho dù kiểm tra xét nghiệm thế nào, bác sĩ cũng không biết là lý do vì sao.
Người ta nói, con heo năm móng này tìm người chết thay, chỉ cần chú Dương thay thế nó, nó có thể đầu thai chuyển thế thành người, mà chú Dương sẽ phải thay nó làm kiếp lợn! Cho đến khi tìm được một người thay thế!
Lúc nghe thấy điều đó, tôi không khỏi ngạc nhiên, mau chóng hỏi chú Dương đó có phải là thật?
Chú Dương gật gật đầu, nói lúc mình sùi bọt mép, thực ra đã nhìn thấy quỷ sai Hắc Bạch Vô Thường rồi, hơn nữa cũng bị mấy người đó xích cổ rồi.
Chú ấy sợ hãi, liên tục hỏi đây là cớ làm sao?
Hắc Bạch Vô Thường thường sẽ rất rõ ràng, không bao giờ để người chết mà không rõ lý do, cho nên đã nói cho chú Dương nghe về nguyên nhân kết quả:
Hóa ra những con heo bình thường mà chú ấy giết, là những người kiếp trước chưa trả hết nợ, kiếp này hóa heo để trả nợ.
Nhưng con heo năm móng kia, không chỉ đơn giản là chưa trả hết nợ kiếp trước, mà nó có rất nhiều món nợ không thể trả hết được, Diêm Đế sẽ trừng phạt nó bằng cách bắt nó làm kiếp heo một trăm năm, “năm móng” chính là đánh dấu để Hắc Bạch Vô Thường nhận ra, tránh cho họ kéo nhầm âm hồn, hoặc đưa hồn đi đầu thai nhầm.
Thường mà nói, lợn có năm móng là sự trừng phạt một trăm kiếp, đợi khi hết hạn trừng phạt đó, sẽ lại đầu thai làm người.
Mà con heo năm móng chú Dương giết kia, lại là con heo được ghi trên sổ sinh tử là con “vạn kiếp heo”, mãi mãi chỉ làm heo.
Nhưng ai lại cam tâm làm heo mãi mãi như thế?
Nên nếu muốn thoát khỏi kiếp đó, nó sẽ tìm một người thay thế, mà chú Dương lại đen đủi bị nó chọn phải.
Nhưng Hắc Bạch Vô Thường cũng an ủi chú Dương, chú sẽ không trở thành “vạn kiếp heo”, chỉ phải làm kiếp heo một trăm năm thôi.
Nhưng an ủi vậy còn chẳng bằng không an ủi cho xong! Chú Dương chỉ cần nghĩ đến việc, mình từ một người giết mổ heo, mà nay trở thành heo cho người ta giết mổ đến một trăm kiếp! Mà người giết chú là người cùng ngành hoặc chính là người đồ đệ chú vừa thu nạp kia… cứ nghĩ thế, chú Dương không khỏi chán nản.
Lúc đó Bạch Vô Thường còn vui vẻ nói: “Anh bạn, đừng nghĩ một trăm kiếp thì nó dài, một con heo từ khi sinh ra đến lúc bị giết thì cũng chẳng mấy thời gian mà anh hết kiếp đâu, mà có khi người ta nướng anh lên làm món ‘heo sữa’ thì càng nhanh.”
Chú Dương tức tối: “Cái người bị biến thành heo không phải ngài, ngài đương nhiên là chẳng thấy làm sao cả! Tôi lúc sinh thời an phận thủ thường, không bao giờ làm việc thất đức, dựa vào đâu mà bắt tôi phải chịu tôi thay? Hơn nữa, theo nghề tôi, thì khi gặp heo năm móng họ sẽ phóng sinh, vậy kiếp heo của tôi cũng sẽ rất dài, dù bị giết mổ hay được phóng sinh, thì tôi đều không thể chấp nhận mình trong hình hài một con heo.”
“Hầy, anh còn ở đó mà tranh luận mất thời gian, có thời gian thì mau chóng chuyển kiếp cho nhanh hết hạn chịu phạt đi cho đúng quy trình giúp chúng tôi.” Hắc Bạch Vô Thường chịu không thấu sự lừng khừng mất thời gian, nên kéo chú Dương một cái.
Chú Dương càng nghĩ càng thấy không phục, chú liền đứng dậy phản kháng.
Những người làm nghề giết mổ, vốn dĩ cơ thể mạnh mẽ, sức lực vô biên, hơn nữa sát khí tích tụ khi làm nghề nặng, mà sát khí này vừa hay có thể trấn áp tà khí, chú Dương phản kháng lại, khí thế cũng đủ để giằng co với Hắc Bạch Vô Thường! Trong một thời gian ngắn, Hắc Bạch Vô Thường không thể kéo được phần hồn của chú đi!
Lúc đang giằng co, Hắc Bạch Vô Thường bỗng dưng run lên rồi thả lỏng dây xích.
Hóa ra là có người đến.
Người đến đó là ai?
Không biết được.
Lúc đó tôi hỏi chú Dương mấy lần, chú đều khẳng định, chú không nhìn rõ người đó là ai, lúc chú nhìn qua đó, thì cảm nhận được một luồng khí áp chế đè lên người chú, mà cái áp lực này… chỉ là từ một ánh nhìn!
Đúng thế, người đó chỉ dùng ánh mắt đã khiến đối phương rét run, sợ hãi!
Cho nên lúc đó, chú Dương tự động quỳ xuống, không dám hé một lời, chứ đừng nói đến việc lén nhìn người đó một cái.
“Người này, tôi cần hắn ta.”