Kết Hôn Âm Dương

Chương 82: Im Hơi Lặng Tiếng

Chương 82: Im Hơi Lặng Tiếng

“Còn.”
“Anh đem ra, đứa nào dám hành hung anh, anh cứ chém thẳng tay.”
Chú Dương nghe vậy thì khựng lại: “Ngộ nhỡ mà chém chết người?!!”
Anh bảo vệ liền hứ một tiếng: “Nếu anh mà chém chết được, coi như anh có bản lĩnh.”
Sau đó anh ta hỏi: “Có cái gì ăn không?”
“Có, có…” Sau đó chú Dương lấy ra món mình đã nấu, anh bảo vệ ăn một miếng liền trầm ngâm: “Thật là khó ăn!”
Ừ!
Đúng rồi!
Lời đó của anh Mạc tổn thương nghiêm trọng đến tâm hồn “bé nhỏ” của chú Dương, từ đó về sau, chú Dương quyết tâm nỗ lực, miệt mài nghiên cứu kỹ thuật nấu ăn, vì càng nghiên cứu càng thấy mê, nên về sau thì tay nghề của chú cũng dần dần đạt đỉnh cao, có thể so với đầu bếp ở mấy nhà hàng năm sao.
Sau khi được anh Mạc chỉ dẫn đôi chút, ngày hôm sau chú Dương về nhà lấy con dao mổ lợn của mình mang đến, không ngờ con dao đó trở thành một pháp bảo lợi hại trấn giữ sự yên bình cho nhà ăn, cứ có người làm loạn lên, thì chú Dương sẽ rút con dao ra, là người hay ma đều trở nên ngoan ngoãn!
Nhưng chú Dương cũng không dám rút dao chém lung tung, bởi vì chú không phân biệt được đâu là người đâu là ma, nhiều khi ma trốn rất kĩ, đứng ở trong tối nói chuyện với chúng ta, thì không thể dựa vào bóng của nó mà phân biệt ma hay người. Chú ấy cũng sợ sẽ chém nhầm người.
Sau đó, tôi mới biết, chú Dương và mấy người bọn họ bị chọn cũng không phải không có lý. Mỗi người họ đều có điểm chung, chính là mệnh lý bát tự cao số, những người thế này không dễ gặp tà ma, thậm chí còn có thể trấn áp tà ma!
Cho nên cho dù là chú Dương, hay dì Mai, chỉ cần hai người họ phát huy năng lực, thì đều có thể trấn giữ được việc bệnh nhân làm loạn.
Mà tôi thì hơi thảm thương.
Anh Mạc cũng giúp tôi xem bát tự, phát hiện bát tự của tôi chẳng có một điều gì tốt cả, chỉ thấy khi tôi hai mươi tuổi, sẽ có kiếp nạn đào hoa, nói tôi năm hai mươi tuổi phải cẩn thận đàn ông.
“Nhưng, anh Mạc này, tôi năm nay đã hai mươi tuổi, hơn nữa tôi nghĩ, cái kiếp nạn mà anh nói đến thì tôi đã qua rồi.
“Ồ, vậy thì không sao.”
Bởi vì bát tự không tốt, đúng vậy, nhưng tôi có thể gặp họa thành phúc, trở thành một người được cưng chiều trong “Tứ đại ác nhân”! Họ bảo vệ tôi cẩn thận, sợ tôi sẽ bỏ mạng ở nơi không phải dành cho con người này!
Bây giờ thấy tôi đã bình tâm trở lại, chú Dương thân thiết hỏi tôi có chuyện gì xảy ra?
Tôi kể cho chú nghe về việc gặp ma nữ, chú Dương liền đứng dậy kiểm tra con ma nam trên thớt.
Nhưng chú Dương vừa đưa tay ra chạm vào.
Con ma đó đột nhiên tan biến vào trong không khí!
Chú Dương khựng lại rồi hỏi: “Đây, đây là con ma?”
Tôi giả vờ mơ màng, “sợ hãi” nói: “Con, con cũng không biết, con chỉ nhìn thấy một con ma nữ đang chém con ma nam đó, sau đó một cái nháy mắt, con ma nữ đã không thấy đâu nữa! Sau đó thì con ngất ra nền đất!”
“Là ma đúng rồi.” Chú Dương thấy cũng bình thường nên nói: “Không sao, việc ma chém ma thì có chuyện gì to tát chứ? Chẳng lẽ ma vẫn còn chết thêm lần nữa?”
“Vâng.” Tôi đáp khẽ, nhưng trong lòng thì hiểu rất rõ, chẳng phải là ma biến mất, mà là sau khi con ma đó chết, linh thể bị chú Dương động vào, dương khí chạm linh thể, thế là nó sẽ biến mất. Xem ra sau này khi nghiên cứu công thức của Mạnh Trần, tôi phải đặc biệt cẩn thận, không được để dương khí làm thực phẩm của tôi bị tan biến mất.
Sau đó, chú Dương đỡ tôi dậy, đi ra khỏi bếp.
Việc này cũng không làm ai chú ý, dù gì họ cũng không biết người chết biến thành ma, ma lại chết thêm một lần nữa, nhưng ngày hôm sau thì Âm Thiện gọi mấy người chúng tôi đến hỏi han, chỉ là thân phận hắn ta không được bại lộ cho người dương gian biết, nên hắn ta cũng chỉ hỏi mấy câu, rồi để chúng tôi đi.
Nhưng vừa vào đêm, tôi lại gặp một vài “khách không mời mà đến”.
Họ mặc “thường phục”, nhưng so với “áo bệnh nhân” và “đồng phục nhân viên”, thân phận của những “người ngoài” này rõ ràng hơn, tôi đoán họ chính là người của âm gian phái đến để điều tra về con ma nam đó, cho nên tôi cúi đầu giả vờ không nhìn thấy họ. Mà quyết định này rõ ràng là quyết định đúng đắn, bởi vì khi chú Dương đi xuống bếp, loanh quanh qua lại xung quanh họ, mà cũng không nhìn thấy.
Việc đó cứ thế rồi cho qua.
Đợi những “khách không mời” này không xuất hiện ở trong bếp bệnh viện nữa, tôi mới len lén đi lên tầng thượng.
Đúng rồi.
Tôi đã nhốt con ma nữ đó ở tầng thượng.
Đây là nơi đã nhốt Mạnh Trần, cũng là cấm địa của Mê Hồn Ty, tôi cũng đánh liều, nhốt con ma nữ lên tầng thượng này, những “vị khách không mời” quả nhiên không lên đây để điều tra.
*
Tôi tìm thấy cô ta, cô ta đang trốn đằng sau bình nước, cơ thể yếu ớt đang run lên bần bật.
“Là tôi. Cô còn nhớ tôi không? Là tôi đã dạy cô cách giết chết con ma kia!” Tôi nhẫn nại nhẹ nhàng nói với cô ta.
Cô ta nhận ra tôi, ánh mắt trở nên bớt căng thẳng hơn.
Thế là tôi xòe tay tới trước mặt cô ta, muốn đưa cô ta ra khỏi đó, nhưng làm tôi không ngờ là, khi cô ta động vào tôi, ngay lập tức cô ta như bị điện giật, hét lên và rút tay trở lại.
“Sao thế?” Tôi nghi hoặc hỏi.
Cô ta lắc lắc đầu, lại tiếp tục chạm vào tay tôi, nhưng vẫn như lần trước, lại sợ hãi rụt tay về.
Cô ta chỉ vào tay tôi, dường như trên tay tôi có một lá bùa nào đó rất lợi hại, làm cho cô ta không thể chạm vào!
Là cái gì vậy?
Chẳng lẽ là con dấu của Diêm Đế?
Từ lúc được Âm Thiện cảnh báo không được để người khác nhìn thấy con dấu, tôi lúc nào cũng đeo găng tay, tuy bên ngoài không thể nhìn thấy dấu ấn đó, nhưng dù sao cũng là con dấu của Diêm Đế, nó cũng có một công dụng nào đó, giờ xem ra công dụng là để các con ma nhỏ không thể chạm vào… không, không biết chừng, ngay cả Âm Thao chắc cũng không thể chạm vào tôi, nếu không Diêm Đế cũng không thề độc như thế!
Nếu thật sự là như thế, vậy thì còn hơn rất nhiều những gì anh Mạc nói về “Bát tự tốt” đó!
Nhưng đương nhiên là tôi sẽ không nói ra điều này.
Tôi đổi bàn tay khác, bàn tay này có thể chạm vào ma nữ, tôi kéo cô ta ra khỏi đó.
“Cô tên là gì?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.
Cô ta mở miệng: “Ke ke ke…”
Cái miệng của con ma nam, cho dù dán lên mặt của ma nữ, vẫn phát ra những tiếng cười biến thái.
Cô ta chỉ đành cắn chặt môi, mắt ngân ngấn nước tuyệt vọng nhìn tôi.
Tôi cũng bó tay: “Chẳng lẽ cái miệng đó chỉ có thể phát ra những tiếng cười biến thái?”
“Cũng không phải…ke ke ke…” Cô ta lại cắn chặt môi tuyệt vọng nhìn tôi.
Tôi thở dài hỏi: “Có hận tôi không? Tôi nghĩ cô hận con ma nam kia, nhưng vì tôi chỉ cách, để cô lấy đi cái miệng của gã, làm cho cô với gã mãi mãi không thể rời xa nhau. Mãi mãi không thể chia xa với một người cô hận nhất trên đời, chuyện này nhất định rất kinh tởm nhỉ?”
“Cũng may, dù sao thì gã cũng không còn nữa, tôi cũng có thể nói được, ke ke ke….” Cô ta nói.
Nhưng mỗi lần nói xong một câu, miệng của cô ta lại há to, để lộ ra một điệu cười biến thái. Hơn nữa không chỉ như thế, bề ngoài cô ta yếu mềm xinh đẹp, dường như là một cô gái ngoan hiền, chắc chắn tính cách rất dễ thương, nhưng bây giờ, một cô gái trẻ dễ thương, trong miệng lại phát ra tiếng cười biến thái của đàn ông, nghe thì cũng không vui vẻ gì cho lắm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất