Kết Hôn Âm Dương

Chương 86: Kẻ Nghiện Thịt Ma Quỷ

Chương 86: Kẻ Nghiện Thịt Ma Quỷ

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô đang sợ tôi?”
Cô ta lắc đầu, nhưng gân xanh trên cổ cô ta thì đã làm lộ rõ cảm xúc của cô ta, đó là cô ta sợ tôi!
Tôi đương nhiên biết cô ta nghĩ cái gì!
Thế là tôi nói nhẹ nhàng với cô ta: “Cô yên tâm, tôi không ăn bừa bãi, trước đây tôi chỉ ăn những con quỷ bị bệnh điên có khuỵnh hướng nguy hiểm, dễ dàng làm bị thương con người, tôi từ trước đến nay đã giết con quỷ tốt nào đâu. Tôi sẽ không giết quỷ bừa bãi.”
“Vâng.”
Tôi đi về phía cô ta đang đứng, nhẹ nhàng ôm thân hình lạnh lẽo và đang run lên của cô ta: “Tôi hứa với cô, chúng ta sẽ tiến hành hai việc giết viện trưởng và rời khỏi đây cùng lúc, cho dù có thành công hay không, chúng ta đều sẽ rời khỏi đây!”
“Vâng.”
*
Đêm hôm sau.
Tôi đang ngâm cứu bùa cấm của Âm Thiện – Con quỷ đáng ghét đó, khi hôm qua rời đi, dám dán một lá bùa lên cửa, người khác có thể thoải mái vào ra, mà riêng tôi thì không thể!
Tôi ngâm cứu cả một ngày trời, lại không có cách nào giải lời nguyền này.
Chẳng mấy chốc, trời lại tối.
Tôi cũng không biết tại sao, mấy đêm nay, tôi cảm thấy vô cùng đói, trong cơ thể dường như có một sức mạnh nào đó tạo cảm giác đói cho tôi, nó đem lại sức mạnh cho tôi về đêm, nhưng lại làm tôi vô cùng thèm ăn!
Trong phòng, chỉ có một cô cà lăm!
Nếu đêm nay không được ra ngoài, có phải tôi sẽ bỏ cô ta vô bụng?
Ý nghĩ này làm tôi không nén được bật cười, nhưng trong họng thì không ngừng phát ra những tiếng ực ực nuốt nước miếng, những âm thanh này làm cô cà lăm sợ hãi, mau chóng chạy ra một góc để trốn.
Tôi chỉ biết ngại ngùng cười cười: “Đừng sợ, tôi đã nói sẽ không ăn thịt cô.”
Nói xong, tôi lại ngâm cứu cách thoát khỏi lời nguyền của Âm Thiện.
Thoát rồi!
Sau một hồi nỗ lực, lá bùa của hắn ta đã bị tôi vô hiệu hóa!
Vừa đúng lúc tôi đang sung sướng, một bóng người bất ngờ xuất hiện trước mắt tôi.
Là Âm Thiện.
Tôi bị con quỷ đó làm cho sợ chết khiếp, tự nhiên lùi ra sau một bước, một giây sau, hành động của hắn ta càng làm tôi hãi hùng.
Hắn ta ném một con quỷ mỡ màng trước mặt tôi.
Tôi: “??”
Có ý gì đây?
“Ăn đi.” Âm Thiện cười mỉm với tôi: “Tôi đặc biệt đi ra ngoài săn cho cô con quỷ này, con quỷ này dễ cũng phải đến một trăm năm tuổi rồi đấy, cao cấp hơn nhiều so với mấy con quỷ ở Mê Hồn Ty này.
Tôi ngạc nhiên tột độ: “Đây là phạm luật đấy?”
“Ừ.”
“Anh là người chấp pháp, lại biết luật mà phạm luật?”
“Ừ.”
“…” Tôi nên nói gì đây? Tôi có nên hỏi hắn ta tại sao phải làm như vậy không? Nhưng xem cái vẻ cười không chút chân thành nào của hắn ta, thì tôi đoán, cho dù tôi có hỏi hắn ta cũng sẽ không nói thật!
Nhưng tại sao hắn ta phải làm vậy?
Giam giữ tôi, sau đó lại bắt quỷ đem đến cho tôi ăn? Như vậy có giống nuôi nhốt lồng?
Thêm những nghi hoặc từ trước, làm tôi cảm thấy chẳng hề đơn giản.
Hắn ta không phải nuôi béo tôi để làm “kẻ nghiện thịt ma quỷ” đấy chứ?
Tôi bị những suy đoán của mình làm cho sợ hãi, như vừa nãy tôi còn có suy nghĩ muốn ăn cô cà lăm kia, tôi có vẻ hơi nghiện ngập…
Mà bây giờ nhìn con ác quỷ bị ném trước mắt tôi, lý trí nói với tôi, đây chắc chắn là âm mưu của Âm Thiện, nhưng cái bụng đói lại không ngừng kêu gào chống lại lý trí của tôi!
Như tôi bây giờ thật giống bị nghiện vậy.
Âm Thiện sớm đã biết tôi làm những gì sau lưng hắn ta, nhưng hắn ta vẫn cố tình để kệ tôi, hay là hắn ta muốn bồi dưỡng tôi biến thành quái vật?
Đột nhiên tôi ý thức bản thân có thể biến thành “quái vật”, tôi không khỏi toát mồ hôi lạnh.
“Ăn đi, sao cô không ăn?” Âm Thiện thì thầm vào tai thúc giục tôi, khóe miệng nhếch lên phát ra một điệu cười biến thái: “Chẳng lẽ cô tham lam, còn muốn ăn thịt tôi? La Hy, dù sao cũng phải biết lựa sức mình, với khả năng của cô bây giờ, cùng lắm là săn được mấy con quỷ ác, nhưng chưa đủ trình để ăn thịt được tôi đâu.”
Tôi cười ha ha: “Nghe những gì anh vừa nói, chẳng lẽ đến cuối cùng, anh sẽ hiến thân xác của anh cho tôi?”
“Nếu thực sự cô có thể đạt đến trình độ đó.”
Hắn ta không hề phủ nhận!
Mà điệu cười càng lúc càng biến thái!
Lúc trước hắn ta có nói: Nếu như đến một ngày tôi làm gỏi anh ta được, thì chứng tỏ, ngày tôi ăn thịt Âm Thập Nhị cũng không còn xa!
Hắn ta không phải sẽ biến thái đến mức, tự lấy mình làm gạch lót đường, dùng để đạo diễn một cuộc chiến “yêu nhau giết nhau” của tôi và Âm Thập Nhị? Vậy thì suy nghĩ này của hắn ta cũng thật to gan!
“Tôi không quen ăn sống.” Tôi biết mình đang trong hoàn cảnh bị giam cầm, thì không còn tư cách để đàm phán, cho nên quyết định sẽ bình tĩnh điều đình với hắn ta.
Âm Thiện nhíu mày: “Không quen ăn sống? Chẳng lẽ có thể nấu chín để ăn?”
“Đúng vậy, thế anh cho rằng mấy tháng nay tôi loanh quanh trong nhà bếp của nhà ăn bệnh viện để làm gì? Chẳng lẽ làm mẹ hiền vợ đảm?”
“Tôi tưởng cô chỉ muốn che mắt người ngoài. Nấu chín thịt quỷ lên ăn, lần đầu tiên tôi nghe thấy, nếu như cô có thói quen ăn như vậy, thì mang nó đến nhà bếp mà chế biến, tôi muốn xem, cô làm cách nào để chế biến món thịt quỷ này để ăn.” Âm Thiện nói xong, liền phẩy tay áo, giấu con quỷ trong tay áo, quay người bước ra ngoài.
Tôi là tù nhân, cũng không còn lựa chọn nào khác.
Trước khi ra ngoài, tôi lén nháy mắt ra hiệu với cô cà lăm, lại chỉ vào gầm giường, theo nhau bảy tháng thì cũng có chút hiểu ý nhau, cô ta ngay lập tức hiểu ý của tôi, chui xuống gầm giường.
Dưới gầm giường có cái gì?
Đó là máy tính và điện thoại của Tiểu Phấn.
Tôi muốn cô cà lăm mang theo những thứ ấy, có nghĩa là – thời gian rời bệnh viện đã đến rồi!
Nếu như đêm nay không thoát, thì sớm muộn gì tôi cũng bị tên Âm Thiện này ép bức hóa quái vật!
*
Vừa xuống đến nhà ăn bệnh viện, Âm Thiện đã đánh ngất chú Dương, thôi miên bệnh nhân tâm thần ra khỏi nhà ăn. Hắn ta theo tôi vào nhà bếp, đặt con quỷ lên thớt, khách sáo nói với tôi: “Tôi cũng mới lần đầu tiên nghe người ta nói là có thể nấu chín thịt quỷ lên ăn, cô có muốn tôi giúp cô không?”
“Không cần đâu.” Tôi cười mỉm nói: “Nhưng anh có muốn ăn thử không? Có cần tôi làm thêm một phần cho anh?”
Âm Thiện dường như là vừa tưởng tượng ra cảnh khủng khiếp, cổ hắn ta rụt lại, da gà da vịt nổi hết lên, hắn ta nhanh chóng lắc đầu: “Không cần đâu! Tôi nhìn cô ăn là được.”
Tôi thăm dò hắn ta: “Tôi nghe nói, quỷ ăn quỷ, có thể tăng sức mạnh, chẳng lẽ anh không muốn trở nên lợi hại hơn?”
“Không cần, tôi vẫn chưa đến mức điên cuồng mất nhân tính thế!” Âm Thiện ghê tởm nói.
Ha, lúc này còn thanh cao liêm khiết lắm? Tự nói là chưa điên cuồng? Chẳng lẽ bức tôi thành kẻ biến thái?
Nhưng tôi cũng chẳng thèm tranh luận, quay người bắt đầu nấu nướng.
Món hôm nay tôi đã định sẵn trong đầu.
Có tên là: Canh Mạnh Bà!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất