Kết Hôn Âm Dương

Chương 92: Phá Cửa (1)

Chương 92: Phá Cửa (1)

Sau đó, anh Mạc trở về bệnh viện tâm thần.
Bởi vì ngoài nơi này, cũng chẳng còn nơi nào để đi.
Anh ta trở về là muốn hỏi Âm Thiện một chuyện.
Anh ta muốn hỏi: “Cô gái đó phải làm thế nào?”
Âm Thiện nói với anh Mạc, có thể gom góp những tàn hồn của cô gái đó, để cô ta có thể bước vào vòng luân hồi. Nhưng anh Mạc phải đánh đổi lại cái gì?
Luật chơi này không phải trò trẻ con, chỉ cần ước nguyện là thành sự thật, mà muốn đạt được điều gì đó, đều phải trả giá một thứ gì đó!
Anh Mạc nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng nói: “Cái mạng tôi ở kiếp này đều là của anh, tôi đã chẳng còn gì để đổi chác, tôi lấy kiếp sau của mình để đổi với anh.”
Âm Thiện hỏi: “Anh nghĩ kĩ chưa? Cho dù anh dùng kiếp sau của mình để đổi lấy, anh cũng chưa chắc đã gặp lại cô ta. Hơn nữa, kiếp này của anh còn rất dài, anh vẫn còn gặp được người con gái khác mà anh yêu. Bây giờ anh bỏ phí kiếp sau của mình, đợi đến khi anh gặp được người con gái anh yêu, thì anh định sẽ mang gì ra để cho cô ấy?”
“Người giống như tôi, sẽ không có cơ hội yêu ai nữa…”
Cứ như vậy, anh Mạc dùng kiếp sau của mình để đổi lấy sự tái sinh và tên: Vưu Hiểu Tuyết.
Sau đó, rất nhiều người hỏi anh Mạc làm thế có đáng không?
Anh ta chỉ nói: Không hối hận.
***
Trước đây khi nghe câu chuyện của anh Mạc, tôi hiểu ra: hóa ra nhìn bệnh viện này như một chiếc lồng khó thoát, nhưng vẫn còn cách thoát ra được.
Chỉ là khi đó, anh Mạc không nói rõ, tôi lại tưởng rằng ai cũng có thể ra khỏi đây.
Bây giờ xem ra, anh ta vì nguyên tắc nghề nghiệp, nên không nói những điều đó.
Anh Mạc dẫn tôi, đi theo con đường mọi ngày đến phòng bảo vệ.
Mọi thứ đều diễn ra như bình thường không có gì khác biệt.
Nhưng tôi biết, nếu như không có anh Mạc dẫn đường, tôi sợ mình không thể đi tới đây!
Chúng tôi đi đến cổng thì dừng lại.
Anh Mạc không tiến lên trước nữa, tôi nghĩ chắc là anh ta chỉ có thể dẫn tôi đến đây. Thế là cũng không để ý đến anh ta nữa, vui vẻ đi về phía cổng, nhưng tôi đi tới gần cái cổng đó, lại phát hiện cái cổng này không mở, không, là không có ổ khóa!
Không có ổ khóa, cũng không mở được?
Rõ ràng là bị hàn chết vào rồi!
Đúng là sau khi vào đêm thì quả nhiên bệnh viện này trở nên rất kỳ quặc, về căn bản là không để ai thoát khỏi đây!
“Anh Mạc, anh mở cửa đi!” Tôi chỉ còn cách quay đầu lại nói.
Nhưng anh Mạc đã đi đâu mất.
Tôi đột nhiên chẳng biết nói gì, có cảm giác như bị bán đứng.
Cô cà lăm ôm máy tính xách tay, run rẩy trong gió đêm: “Hy Hy, tiếp theo… chúng ta… nên… làm gì?”
Tôi cũng bó tay: “Tìm xem, có cơ quan bí mật nào có thể mở được cái cửa này!”
Tôi nghĩ nó sẽ liên quan mật thiết với càn khôn bát quái, kỳ môn độn giáp, nhưng mà, những thứ này tôi đều không biết!
Nhưng…
Tôi vẫn hy vọng kiểu mèo mù vớ cá rán, mù mà mò ra được cũng có thể ra khỏi đây được chứ nhỉ.
“Bây giờ mấy giờ rồi?” Tôi hỏi.
“Ba giờ.”
“Vậy tôi phải mau lên mới được, chúng ta phải rời khỏi đây trước khi trời sáng, còn phải tìm một chỗ nào đó để trốn.” Tôi vẫn chưa quên được kết cục của Vưu Hiểu Tuyết, bệnh viện tâm thần thuộc địa phận của Âm Ty, là nơi âm khí nặng nề, cho nên ma quỷ có thể tự do đi lại ban ngày, nhưng rời khỏi đây, bị mặt trời chiếu vào thì sẽ bị tiêu tán hồn phách!
Tôi không mong cô cà lăm sẽ phải nhận kết cục như thế.
Thế là tôi bắt đầu hành động, mau chóng đi tìm lỗ khóa hoặc những thứ gì đó giống như cơ quan bí mật của cánh cửa này.
Tôi cẩn thận lần mò từng cái thanh sắt trên cửa sắt, cố tìm xem có chỗ nào khác lạ. Mò được khoảng mười phút thì tôi phát hiện ra điều khác lạ!
Thường ngày cái cửa sắt này cũng đâu đến mức quá dài, mà tôi mò mãi cũng chưa đi hết cái cổng, cảm giác như nó dài bất tận vậy.
“Cô cà lăm!” Tôi mau chóng quay đầu tìm cô cà lăm, nhưng vừa quay lại, liền phát hiện cửa sắt này biến thành một hàng rào dài tít tắp.
Nhìn mãi không đến điểm cuối.
Tôi với cô cà lăm là tìm hai hướng ngược nhau, vậy cô ta chắc chắn đang ở phía đầu xa tít kia rồi.
Làm sao bây giờ?
Tôi nên quay lại tìm cô ta?
Hay là tiếp tục tìm?
Nhưng tôi thì biết, dù lựa chọn nào cũng khó khăn cả.
Cái cửa sắt này được thiết kế để giam giữ đám mê hồn, uy lực cũng không phải dạng vừa.
E rằng tôi đi đến trời sáng, cũng không đến được điểm cuối, cũng không thể tìm thấy cô cà lăm!
Trời sáng.
Tôi xong đời.
Lần này tôi động thủ với Âm Thiện, sau khi trời sáng, sẽ có người phát hiện hắn ta hôn mê trong nhà bếp, dựng hắn ta dậy, ai cũng biết Âm Thiện như thế nào, nhưng chắc chắn là không giống bình thường, lúc đó, Diêm Đế chắc chắn sẽ không tha cho tôi, Âm Ty cũng sẽ không để tôi thoát!
Làm thế nào bây giờ!
Tôi do dự một lát, quyết định tìm đường ra.
Như trước đây, chắc chắn tôi sẽ không vứt cô cà lăm mà không lo cho cô ta.
Nhưng từ khi bước vào đây, tôi thấy mình càng ngày càng trở nên vô tình.
Trong tình huống này, cho dù cô cà lăm tìm ra đường thoát, rồi vứt tôi lại, tôi cũng sẽ không oán hận cô ta.
Tôi tiếp tục tìm kiếm.
Không biết là tìm bao lâu, tôi đột nhiên cảm thấy đau bụng, muốn ngồi cầu tiêu.
Tôi bị sao thế này? Lúc này rồi mà bụng tôi còn biểu tình?
Không đúng…
Hôm nay tôi còn chưa ăn gì…
Âm Thiện tuy đã bắt một con quỷ cho tôi, nhưng tôi mới nấu một nồi canh, hơn nữa là nấu cho Âm Thiện, tôi cũng không dùng thứ gì khác!
Hay đói quá nên bụng tôi bị đau?
“Sau khi ra khỏi thì tôi sẽ tìm đồ ăn, sủi cảo, vằn thắn… lâu lắm rồi không được ăn những thức ăn bình thường như thế.” Tôi lầm bầm, không nhịn được nước dãi đang chảy thành dòng.
Kỳ lạ thật, tôi chỉ nói vậy, bụng tôi như có linh tính, không còn đau nữa?!
Không chỉ có thế.
Tôi còn cảm thấy bàn tay bị nóng ran.
Nóng đến mức làm cho găng tay của tôi bốc khói!
Tôi sợ hãi cởi bỏ ngay găng tay, vừa nhìn lên bàn tay, đã thấy dấu ấn của Diêm Đế đang nóng lên, còn đang bốc khói?
Khi tôi cởi bỏ găng tay, dấu ấn đó không còn nóng rực nữa.
Một vệt sáng từ đó sáng lên. Tôi chợt lóe lên một suy nghĩ.
Đây là ấn của Diêm Đế.
Âm Thiện đã từng nói, Diêm Đế dùng Âm Tỉ đánh dấu lên người tôi, ai có Âm Tỉ, người đó là vua của âm gian. Hay nói cách khác, trên tay tôi có thể là một vé thông hành đặc biệt cũng nên.
Cho nên…
Tôi thử giơ bàn tay lên, đập vào hàng rào sắt: “Diêm Vương tôn kính, lệnh mở cánh cửa này!”
Lời vừa dứt, cánh cửa thật sự đã chuyển động, nhìn đoạn rào sắt xa tít tắp đã thu mình về, không lâu sau, cửa sắt đã trở về trạng thái ban đầu.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy cô cà lăm.
Cô ta đang ở đầu kia, cách tôi năm bước chân, bộ mặt lộ rõ vẻ ngỡ ngàng nhìn tôi. Hóa ra chúng tôi chưa hề đi xa nhau.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất