Chương 96: Sinh Con Trong Nhà Vệ Sinh.
Nếu không tìm thấy một nhà vệ sinh công cộng, tôi chỉ còn nước giải quyết ngay ở đây thôi.
Tôi cảm giác sau khi đến ở bệnh viện tâm thần kia, tôi đã trở nên không câu nệ tiểu tiết nữa rồi!
Nhưng may mắn, thời đại với những công trình văn minh, xung quanh đó có thể tìm thấy nhà vệ sinh công cộng.
Cô cà lăm mau chóng đỡ tôi đến nhà vệ sinh gần đó.
Tôi táo bón có hơi khó chịu, cho nên ngồi rất lâu, chân cũng tê bì, mà bụng thì lại cứ đau dữ dội, tôi cố rặn, mồ hôi toát ra như tắm, mãi đến khi xong, tôi thoải mái đứng lên, quay người bấm nút xả nước. Lúc này tôi mới để ý…
Í???
Cái gì đây???
Trong bệ xí toàn là máu đang xoay thành một xoáy nước càng lúc càng nhanh, trong đống máu nổi lên một con gì đó giống con khỉ đen sì nhăn nheo nhỏ bằng bàn tay.
Gầm gừ…
Nước đang xả.
Con khỉ tròn không lông da đen sì tức giận thò đôi ta nhỏ về phía tôi, biểu cảm tức giận đến đáng sợ, nói nó là con khỉ con thì còn nghe đáng yêu một chút, trông “nó” rõ ràng là một con quỷ xấu xí.
“Nó” bị nước xoáy trôi đi mất.
Cả khu nhà vệ sinh còn vang tiếng giận dữ của “nó”!
Ô, thật không ngờ, cái thứ to bằng bàn tay đó, tiếng thét của nó còn kinh khủng hơn là những con quỷ điên ở bệnh viện tâm thần?
Dù sao thì bây giờ tôi cũng đang vô cùng khiếp đảm.
Từ lúc nhìn thấy nó, cho đến nước xả nó trôi mất cùng với đống máu, cho đến nước trong bệ xí trở về trắng trong, tiếng thét biến mất khỏi đường ống nước, da gà da vịt trên người tôi vẫn cứ dựng thẳng tưng, cả người ngây ngốc lại ngây ngốc, ngơ ngẩn lại tiếp tục ngẩn ngơ.
Cái thứ gì vậy!!
Tôi không hiểu!!
Cô cà lăm chui đầu qua cửa gỗ, nhìn tôi một cái: “Chuyện… chuyện gì… xảy ra… vậy?”
“Ơ…” Đầu óc tôi trống rỗng, lưỡi như quắn lại, thật không tìm được một từ gì để miêu tả cảm xúc lúc này, tôi chỉ trỏ vào nơi con quỷ đó xuất hiện và biến mất, cà lắp cà lắp nói mấy câu đại ý như sau: “Vừa nãy, lúc tôi đi vệ sinh, hình như có một con quỷ nhỏ xuất hiện muốn sàm sỡ tôi, nhưng nó chưa kịp động vào tôi, thì bị tôi giật nước cuốn trôi rồi.”
Sự việc là như thế!
Dù gì tôi bây giờ cũng hơi mơ hồ.
“Hy… Hy… Cô…” Cô cà lăm chỉ xuống phía chân tôi nói: “Chảy… rất… nhiều máu…”
Tôi nhìn xuống chân mình.
Phát hiện chiếc quần bệnh nhân của mình ướt sũng toàn máu đỏ tươi, sàn sạch sẽ đã bị tôi giẫm mấy vệt máu đỏ hình dấu chân.
Chẳng lẽ máu trong bệ xí khi nãy không phải là của con quỷ nhỏ đó, mà là của tôi? Lần táo bón này của tôi sao lại nghiêm trọng vậy, tôi còn chưa bao giờ thấy ai táo bón mà ra nhiều máu đến thế này!
“Bụng… sao thế này?” Cô cà lăm chỉ vào bụng của tôi hỏi.
Bụng tôi thì sao chứ?
Chẳng qua chỉ là táo bón chẳng phải sao?
Nhưng tôi sờ bụng mình, phát hiện ra cái bụng tròn căng đã biến mất, bên ngoài lớp áo có thể thấy cái bụng của tôi đã xẹp xuống trông thấy. Tôi không tin rằng chỉ một lần táo bón mà có thể giảm hẳn mỡ bụng, nên mau chóng vạch bụng lên xem.
Là một đống bèo nhèo nhăn nheo.
Tôi còn dùng tay cấu vào lớp da nhăn nheo đó của mình.
Có hơi đau.
Xem ra không phải đang mơ.
Một lần táo bón mà giảm được mỡ bụng? Như thế có phải hạnh phúc đến quá đột ngột?
Tôi ngẩng đầu, nhìn cô cà lăm, cười ngốc nghếch, đùa với cô ta: “Có thể… Tôi vừa sinh một thằng cu? Ha ha…”
Cô cà lăm: “…”
Trước khi cô ta kịp nói gì, tôi đã không đứng vững nữa, trước mặt tối sầm, tôi ngất vật ra đất.
…
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình nằm dưới một cái cây, mà trời bây giờ đã tối.
Cô cà lăm đang cúi sát đầu nhìn tôi.
Tôi giật mình: “Tại sao tôi vừa mở mắt, không nhìn thấy một anh giai có bộ mặt bi thảm nào đó có phải hơn không, mà lại nhìn thấy mặt quỷ của cô, vô duyên.”
Cô cà lăm giận dỗi bĩu môi.
Tôi cố gắng ngồi dậy.
Cơ thể tôi bây giờ còn yếu hơn nhiều so với lúc bị táo bón, trông tôi giống như một con côn trùng đang vùng vẫy dưới đất, sau khi không thể bò dậy, cô cà lăm phải đỡ lấy tôi ngồi dậy.
Vừa ngồi dậy, tôi mới nhìn rõ xung quanh mình.
Đối diện chính là nhà vệ sinh công cộng hôm nay tôi vào.
Xem ra là sau khi tôi ngất đi, cô cà lăm sợ bị người ta phát hiện, cho nên kéo tôi ra khỏi đó, rồi trốn trong lùm cây dưới cây si. Cũng làm khó cho cô ta rồi, làm một con ma yếu ớt, mà cô ta lại có thể kéo tôi từ một nơi xa thế đến đây.
“Oa oa oa…”
Cách cũng đến mười mấy mét, tôi dường như nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Tiếng khóc làm tôi nổi hết da gà da vịt, không nén được một cơn xáo trộn trong lòng, tôi khẽ sờ lên bụng.
Tôi cố nén.
Bụng tôi bèo nhèo.
Từng lớp da thịt rũ xuống!
Tôi toát mồ hôi!
Chỗ này hoàn toàn không giống với cái bụng tròn căng trước đây của tôi!
Chẳng lẽ tôi không phải là táo bón, mà thật sự vừa sinh một đứa trẻ trong nhà vệ sinh?
Ôi trời ơi!
Việc sinh một đứa trẻ trong nhà vệ sinh thật quá hoang đường với tôi!
Hơn nữa tôi có thai lúc nào, tôi hoàn toàn không biết điều đó?!
Mang thai đến chín mười tháng.
Có phải là có nó trước khi vào bệnh viện tâm thần?
Trước đây tôi cũng từng nôn thốc nôn tháo nhiều lần. Giờ nghĩ lại thì tôi thấy cũng giống với hiện tượng của những người mới mang bầu.
Trời ơi, có lần Âm Thao đã bảo Âm Thiện bắt mạch cho tôi, cái tên chết giẫm đó không hề nói gì! Tôi… thật… muốn… chửi… thề!!!
Bây giờ, tôi thật sự thấy hối hận là sao mình không ăn thịt luôn tên Âm Thiện kia đi? Bây giờ kẻ ngốc cũng có thể đoán ra, tên khốn Âm Thiện đó, lúc bắt mạch đã không nói sự thật!
Hắn ta lừa tôi!
Trong một tháng trở lại đây, hắn ta liên tục đến và khám rất cẩn thận. Thực ra là muốn khám thai?
Hắn ta biết! Nhưng hắn ta không nói! Hắn ta muốn cái gì đây? Tại sao tôi không ăn quách hắn ta đi cơ chứ!!!
Tên khốn nạn!
Đứa con của tôi!
Bị xả vào bồn cầu trôi xuống cống rồi!!
Tôi… muốn… chửi… thề!!!
Tôi điên mất rồi!
Tên khốn Âm Thiện đó! Lần sau có gặp lại, chắc chắn tao phải chém mày, ai có nói giúp hắn ta cũng đừng hòng!
Tức quá!
Lúc này, một bóng người vội vội vàng vàng đi từ trong nhà vệ sinh ra.
Là một cô gái.
Thần sắc của cô ta hoảng hốt, bước đi như chạy, hơn nữa còn không ngừng quay đầu lại nhìn nhà vệ sinh, dường như sợ có thứ gì đó đuổi theo đằng sau.
Tiếng khóc của trẻ con vẫn tiếp tục vang lên.
Người đi đường này chắc chắn khi vào nhà vệ sinh, đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc, cho nên mới thấy sợ, rồi mau chóng chạy ra ngoài.
Tôi lóe lên một tia sáng trong đầu, chỉ tay vào cô gái qua đường đó, nói với cô cà lăm: “Dọa cô ta ngất đi.”
Cô cà lăm nhận lệnh, ngay lập tức bay ra ngoài, bay đến trước mặt cô gái đó làm mặt quỷ …
“Có ma…” Mắt cô gái đó trợn ngược, rồi ngã xuống đường.
Tôi cố gắng đứng dậy, đi về phía đó, cẩn thận kiểm tra, xác định cô ta đã thực sự bất tỉnh nhân sự, tôi lúc này mới quyết định cởi quần áo của cô ta ra.
May mà bây giờ là mùa đông, thường mọi người sẽ mặc rất nhiều, tôi cởi lớp áo khoác ngoài dáng dài của cô ta, cũng không đến mức để cô ta không mặc gì rồi bị lên trang nhất tin tức, cũng lắm là lúc tỉnh dậy sẽ bị cảm lạnh mà thôi.
Bây giờ trên người tôi vừa hôi vừa bẩn, quần lại bê bết máu, khô thành mảng, cứng đơ đơ, chẳng giống quần áo bình thường chút nào, mà giống một lớp áo giáp, cho nên tôi không thể không “mượn tạm” đồ của người này được.