Chương 21: Hãy Dùng Nửa Thân Dưới Của Cô Đổi Lấy
Tôi vừa nhìn lên phía trước xe để xem hướng xe chạy, vừa nhẹ nhàng sờ vào chiếc roi đeo trên hông, lại vừa thăm dò ý đồ của Từ Dương: “Từ Dương, tôi biết anh ở đây, đừng cứ không đáp lời như thế, có gì chúng ta thương lượng với nhau, đừng làm ảnh hưởng đến bao nhiêu người vô tội, anh thấy có đúng không?”
Nhưng lời tôi nói không thể làm cho Từ Dương dừng xe lại.
Chiếc xe vẫn tiếp tục băng băng trên đường, đây là đường chạy lên núi!
Tuy tôi không thuộc đường ở Từ Gia Trại, nhưng tôi nhớ nhà Từ Dương ở lưng núi, chẳng lẽ anh ta muốn lái xe về nhà anh ta sao?
Anh ta sẽ đưa tôi về cái nơi lạnh lẽo, toàn là xác người trong mộ huyệt?
Nơi mà trên bàn thờ lập lòe nhang khói cho mười ba bài vị kia, đặc biệt là cái bài vị thứ mười ba, là cái dành cho tôi!
Từ Dương muốn đưa tôi về đó, để bù vào chỗ đang trống thứ mười ba đó ư?
“Từ Dương, tôi biết anh đang nghe tôi nói! Anh hãy đáp lại đi! Có gì chúng ta từ từ nói chuyện! Ra đây nào!” Trước mắt tôi, con đường càng lúc càng gấp khúc, tôi càng lo sợ Từ Dương sẽ làm lật xe đâm xuống thung lũng!
Phải biết, trên xe này ngoài tôi ra, còn có rất nhiều hành khách, Từ Dương muốn để chiếc xe này bay xuống kia, thì không chỉ có một mình tôi chết!
Nhưng cho dù tôi có nói với “Từ Dương” như thế nào, “Từ Dương” cũng không thèm trả lời tôi, có lúc tôi lại cứ tưởng mình đang chỉ nói chuyện với phần thân dưới của Từ Viên Viên mà thôi, “Từ Dương” như không hề có ở đây vậy!
Cho đến khi…
Tôi nhìn thấy vô lăng chuyển động.
Là sang bên trái ba cái sang bên phải ba lần, hoàn toàn không phải là chuyển động theo chuyển động của xe, mà là do tác động của ngoại lực, hẳn nhiên là có “người” đang ôm cái vô lăng đó.
Người cầm vô lăng chắc chắn không phải Từ Viên Viên rồi!
Là Từ Dương đang ở đây.
“Anh ta” đang định tiễn tôi và những người ở đây đến cõi chết!
Tôi nhất định phải nghĩ ra cách gì đó.
Ví dụ như… cướp lấy cái vô lăng chẳng hạn.
Tôi biết mình không hề biết lái xe, nhưng lúc này thì làm sao có thể nghĩ nhiều đến thế, tôi nhảy lên, định tóm lấy vô lăng!
Lúc này đây, tôi dường như bị vật gì đó đâm xuyên vào người, là một vật cứng ngắc lạnh băng, là cảm giác lạnh cóng đau đớn thấu xương!
“La Hy!”
Bấy giờ, tôi nghe thấy tiếng gọi của Từ Viên Viên, đợi tôi hồi tỉnh lại, tôi đã bị ngã ra sàn xe, nhưng lại không hề nhìn thấy nửa thân trên của Từ Viên Viên ở đâu.
Lúc này tôi nghe Từ Viên Viên nói: “Đừng tìm nữa, tôi ở ngay trong người cô.”
Tôi ngạc nhiên hỏi lại: “Tại sao cô lại nhập vào người tôi?”
Mà mắt tôi lúc này vẫn không thể rời khỏi phần ghế lái, nửa thân dưới của Từ Viên Viên vẫn chễm chệ ở đó và đạp chân ga.
Từ Viên Viên nói với tôi: “Nếu tôi không nhập vào cơ thể cô, nửa thân dưới của cô sẽ bị cậu ta cướp mất, cô mau nhìn vết thương của cô kìa!”
Vết thương?
Tôi ngây ra.
Tôi nhìn xuống bên dưới mình lúc này, phát hiện phần hông không biết từ lúc nào bị cứa một vệt dài to, máu tươi cứ thế chảy ra, mà điều làm tôi vô cùng kinh ngạc là tôi không hề đau đớn một chút nào!
Chẳng lẽ là do lúc này tôi đang cảm thấy vô cùng lạnh, cho nên đang tê bì hết tất cả các giác quan?
Từ Viên Viên nói vọng lại trong đầu của tôi nhưng không phát ra tiếng ra ngoài: “Từ Dương mất đi nửa thân dưới, cho nên cậu ta muốn cướp đi nửa thân dưới của người khác. Cô phải cẩn thận một chút, vừa nãy cậu ta định cướp đi nửa thân dưới của cô! Nếu không phải tôi kịp thời nhập vào người cô trước cậu ta thì cậu ta cắt cô thành hai khúc rồi!”
Hóa ra là thế!
Có lẽ do đang bị âm hồn nhập thể, nên tuy rằng máu chảy ra xối xả, tôi cũng không cảm thấy đau đớn gì, nhưng cũng không thể cứ để máu chảy ra mãi thế, nên tôi cởi áo khoác ngoài, buộc vết thương lại, cố gắng để cầm được máu.
Tôi thầm hỏi Từ Viên Viên: “Cô có thể nhìn thấy Từ Dương à? Anh ta là quỷ, không có thực thể, tôi bây giờ lại không thể nhìn thấy anh ta nên hơi phiền phức.” Tôi nói chuyện với Từ Viên Viên như đang nói với chính mình vậy. Tôi thấy lũ quỷ này thật là thần thông quảng đại quá đi, chúng có thể khiến cho người trần mắt thịt chúng ta, thích cho nhìn thấy thì mới nhìn thấy, không thích cho nhìn thấy thì đố ai nhìn thấy được. Bình thường thì ai điên mà ước mắt mình nhìn thấy quỷ chứ, nhưng trong trường hợp này của tôi thì…
Từ Viên Viên nói: “Thế tôi cho cô mượn con mắt của tôi vậy.”
Lời vừa dứt, tôi liền có thể nhìn thấy nửa thân trên của Từ Dương dần dần lộ diện trên ghế lái.
Ôi, nửa thân trên là một người đàn ông hơi cường tráng, nửa thân dưới lại là cái mông cong gợi cảm của đàn bà, cảnh tưởng vô cùng tức cười!
Biểu cảm của anh ta vô cùng u ám, đôi mắt vô hồn. Đều là quỷ, mà không hiểu sao tôi nhìn mặt anh ta lại thấy anh ta đáng sợ hơn Từ Viên Viên gấp nhiều lần.
Tôi gọi Từ Dương mấy lần, Từ Dương cứ như không nghe thấy vậy, cứ ngồi đó lái xe.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi có chút không nhẫn nại nổi, Từ Viên Viên có thể nói chuyện với tôi rất bình thường, cũng không hiểu sao Từ Dương lại không nói chuyện với tôi bình thường được?
Qua một lúc sau, Từ Viên Viên mới nói với tôi: “La Hy, tôi thấy Từ Dương rất lạ! Quỷ hồn của cậu ta dường như sắp tan biến rồi, mà không hiểu sao cậu ta lại có một sức mạnh nào đó đang vực cậu ta lên vậy!”
“Sức… mạnh?”
“Đúng vậy, quỷ hồn của cậu ta lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng có một luồng sức mạnh nào đó vẫn vực dậy trong cậu ta, làm cho cậu ta có thể giết người cướp nửa thân dưới! Tuy rằng cậu ta không có phản ứng gì, nhưng tôi vẫn nhìn ra cậu ta đang rất mệt, bây giờ có thể cậu ta đang đưa chúng ta cùng trở về để bổ sung thêm sức mạnh. Đợi cậu ta bổ sung xong sức mạnh, cậu ta có thể trở về trạng thái vô cùng mạnh mẽ cũng nên!” Từ Viên Viên run rẩy nói: “La Hy! Không được để cậu ta đưa chúng ta về nơi đó!”
Tôi căng thẳng hỏi: “Cái nơi mà cô nói đến là nơi nào? Cô có biết không?”
“Không biết!”
Cô ta không biết, nhưng trong lòng tôi đã có đáp án.
Còn có nơi nào mang đến cảm giác an toàn cho Từ Dương đây?
Nghe nói quỷ hồn không thể rời xa nơi bị chết quá xa, Từ Viên Viên có thể theo đến là do tôi đem theo chiếc chăn đã quấn trên người cô ta lúc chết.
Đến giờ tôi vẫn nhớ khoảnh khắc khi cô ta ôm lấy chiếc chăn vào người với nụ cười vô cùng mãn nguyện – hay đó chính là cái thứ mà Từ Viên Viên đang nói đến - “nạp năng lượng”!
Theo lẽ đó, có thể nơi Từ Dương trở về nạp năng lượng là chiếc thùng gỗ mà trước khi chết anh ta đã nằm trong đó!
Lúc sống anh ta dùng nước thuốc để ngâm mình, chết đi, chưa biết chừng lại dùng máu người để ngâm quỷ hồn của anh ta? Chỉ nghĩ thôi tôi đã rùng mình.
Tôi tưởng tượng thấy phần thân nhồng như trận của anh ta trong cái thùng gỗ đó, mà nếu như trong đó toàn là máu người thì… Tôi thấy phục cái trí tưởng tượng của mình, hy vọng nó chỉ dừng lại ở trong tưởng tượng, mà không biến thành hiện thực.
Tôi cố bò lên, thăm dò một lần nữa và để thương lượng với Từ Dương, lần này tôi đã nghĩ ra đối sách: “Từ Dương, chỉ cần anh dừng xe lại, không hại đến người khác, tôi sẽ nói với anh, tôi giấu phần thân dưới của anh ở đâu.”
Dù gì anh ta cũng nghĩ tôi là kẻ giết hại anh ta, nên tôi thử dùng mồi nhử này, đầu tiên để anh ta dừng xe lại đã.
Quả nhiên, tôi vừa nói xong, Từ Dương đã có phản ứng.
Đôi mắt xám xịt vô hồn của anh ta nhìn về phía tôi.
Trời ạ bị người chết rồi nhìn chằm chặp thì có cảm giác thế nào đây?
Là rùng hết cả mình! Là da gà da vịt nổi rần rần toàn thân!
Từ Dương cười nói: “Không cần đâu, tôi không cần biết nửa thân dưới của tôi bị giấu ở đâu nữa.”
Tôi: “?!!”
Từ Dương nói: “Muốn chúng được sống, hãy dùng nửa thân dưới của cô đổi lấy.”