Chương 26: Đèn Giấy Hoa Sen
Tư tưởng của người già đúng là cố chấp!
Tôi liền lôi chiếc roi của Âm Thập Nhị ra, quất về phía người đàn bà đó.
Cũng không biết có phải do bà ta đang vênh váo tự đắc hay không, roi đầu tiên tôi quất xuống, bà ta không hề có ý muốn tránh, nhưng lúc roi gần đánh xuống người, sắc mặt bà ta khẽ đổi, mau chóng dạt ra xa.
“Thật là một chiếc roi lợi hại! La Hy, mày lấy nó từ đâu vậy? Chẳng lẽ là người chồng quỷ của mày đưa cho? Hắn ta đối xử với mày thật tốt, chẳng trách mày không cần con trai ta nữa.” Bà ta nhìn tôi, sắc mặt trở nên nham hiểm!
Sau đó, bà ta đã cướp lấy cái roi trên tay tôi.
Đúng vậy đấy.
Là phất tay áo một cái và đã lấy mất trong tay tôi.
Sắc mặt tôi bỗng chốc trắng bệch, giờ thì đã hiểu ra bà già trước mặt mình không phải hạng dễ đối phó.
Lúc này, trong phòng bỗng chốc tối hẳn, tôi lại nghe thấy tiếng hát quen thuộc: “Nhân thế thương thương bách niên, sinh lão bệnh tử, Âm Quân lệnh cho ta đến thắp cho chư vị chiếc đèn dẫn hồn, chư vị tới quỷ môn, nhập Hoàng Tuyền, qua Nại Hà, đi đến kiếp sau, những việc kiếp trước hãy bỏ lại sau lưng.”
Là Phương Tình Nhi lại mở Quỷ Môn Quan hay sao!
Cánh cửa đó có thể hút các quỷ hồn, cho nên những con quỷ xung quanh mẹ Từ Dương đều bị hút về phía cánh cửa đó.
“Quay lại!” Bà ta tức giận lồng lộn hét lên, quay người giữ lại những âm hồn mà mình đã khổ sở dẫn về.
Lúc này có người gõ nhẹ đằng sau lưng tôi.
Tôi quay lại, là một bộ xương trắng phau phau, làm tôi sợ chết khiếp.
“Còn không mau chạy đi?” Bộ xương cốt nói.
Lúc này tôi mới ý thức được, đây chính là bộ xương bị mất lớp da của Phương Tình Nhi.
Thế là tôi chạy theo cô ta.
Trong tay cô ta cầm theo chiếc đèn giấy hoa sen, đốm lửa trong đó yếu ớt lập lòe, nhưng cũng đủ để tôi thấy và đi theo.
Tôi chạy theo cô ta thoát ra khỏi căn phòng, nhưng cũng không biết vì sao, xung quanh lại tối mịt mù vô cùng, chẳng thể nhận biết được tôi đang đi đâu. Tôi chỉ biết là mình cứ thế đi theo Phương Tình Nhi suốt chặng đường đi, mà lại như đang đi xuống cầu thang, đi xuống một nơi nào đó, cũng không biết là đi trong bao lâu, cuối cùng, một trận gió nhẹ nổi lên, thổi tắt đèn hoa sen trước mặt.
Càng kỳ dị hơn là, khi chiếc đèn hoa sen tắt ngóm thì cảnh sắc xung quanh lại bừng sáng.
Lúc này, tôi cuối cùng đã nhìn rõ con đường mà chúng tôi vừa đi, chúng tôi đang bước xuống căn hầm mật thất của nhà Từ Dương!
Tôi có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với căn hầm này.
Đây chính là mộ huyệt của những người con dâu nhà họ Từ.
Phương Tình Nhi không hề đưa tôi đi thoát thân, mà đưa tôi xuống đây, chẳng khác nào đưa tôi vào miệng cọp hay sao?
“Cô dẫn tôi xuống đây để làm gì?” Tôi hỏi.
Bộ xương trắng nói: “Tôi định muốn đưa cô thoát khỏi đây, nhưng lão yêu bà đó lại quá lợi hại, bà ta đã biến cả căn nhà này thành một nơi bao trùm toàn âm khí, nếu như nơi này không tiêu tán hết âm khí đi, thì dương khí của cô trong đám âm khí này sẽ chỉ như quỷ dẫn đường, không thể thoát ra được.”
“Vậy sao cô lại dẫn tôi đến đây?”
Bộ xương trắng nói: “Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Lão yêu bà kia chắc chắn sẽ không nghĩ ra được là cô trốn ở đây. Nơi này tạm thời là nơi an toàn nhất, chỉ cần đợi đến khi Âm Quân đến, cô sẽ được an toàn.”
Tôi hỏi: “Âm Quân… cái người mà cô nói đến là Âm Thập Nhị?”
Bộ xương trắng nói: “Đúng thế.”
“Hắn đi đâu rồi?”
“Diêm Quân triệu ngài ấy trở về rồi.”
“Cô nói đến Diêm Quân… là Diêm Vương mà chúng ta hay nói đến?”
“Đúng.”
Tôi không khỏi chậc chậc lưỡi.
Được rồi, kẻ đó chắc chắn là quan lớn dưới địa ngục rồi, nếu quan tước không to, cũng không được đích thân Diêm Vương Đế triệu về như vậy.
“Nếu cô sợ, có thể cầm lấy nó.” Bộ xương trắng nhét vào tay tôi chiếc đèn giấy hoa sen, thận trọng nói: “Chiếc đèn hoa sen này chỉ mở Quỷ Môn Quan ba lần thôi, bây giờ tôi đã dùng hai lần rồi, chỉ còn một lần nữa thôi. Nếu gặp nguy hiểm, hãy niệm lại lời tôi niệm lúc trước, mở Quỷ Môn Quan, rồi chạy luôn về địa ngục cho xong. Lão yêu bà có lợi hại thế nào, cũng không dám vượt qua quỷ môn đâu.”
“Tại sao thế?”
“Ác linh dám làm loạn trên chốn dương gian này, vì ở dương gian âm sai ít, nhưng nếu vào đến địa ngục rồi, thì khắp nơi đều là âm sai đi bắt người, chúng nào dám tới địa ngục mà làm càn? Cô chạy thoát đến đó, ít ra có thể tìm thấy vị đại nhân kia.”
“Vậy còn cô?”
Bộ xương trắng nói: “Cô không cần để ý đến tôi, tôi cũng đã là người thiên cổ, cùng lắm là một nắm tro tàn, so với tình trạng bây giờ của tôi thì cũng chẳng tồi tệ hơn đâu. Nhưng cô thì khác, cô vẫn còn sống, cô cần phải nỗ lực mà giữ lại mạng sống.”
Hầy, dường như cũng có lý.
Tiếp đó, bộ xương trắng chỉ vào mấy cỗ quan tài trong mật thất, nói nhỏ với tôi: “Mấy cô con dâu nhà họ Từ còn ở trong quan tài, cô tốt nhất nên cẩn thận, đừng đánh thức họ.”
Lời vừa nói xong, tôi bỗng thấy gai hết cả sống lưng!
Tôi đang ở cùng một đám thây ma!
“Cô cũng không cần phải quá sợ, trên người cô đang trùm chiếc chăn có chấp niệm của một linh hồn chết, chỉ cần cô cứ trùm nó lên đầu, sẽ không có người nào phát hiện được dương khí trong người cô.” Bộ xương trắng lại nói.
“Ừ.”
Nói xong, cô ta kéo tôi đi tiếp xuống phía dưới bằng bàn tay toàn xương xẩu của cô ta.
Sau khi xuống đến nơi, bộ xương trắng lại cẩn thận kiểm tra các cỗ quan tài, thấy không có động tĩnh gì, lúc đó mới thấy an tâm.
Nhưng trong lòng tôi cứ đau đáu, tưởng tượng đến lúc mấy cỗ quan tài đó đột nhiên bật mở, mấy cái xác bị quỷ nhập tràng cứ thế trỗi dậy, lúc đó thì tôi chạy đâu cho thoát? Trong tầng hầm này chỉ còn con đường chết, chẳng có lối thoát nào khác!
Tuy nói là cô nàng tiểu bạch cốt này đã đưa tôi chiếc đèn hoa sen, cho rằng là có thể mở được Quỷ Môn Quan một lần nữa, có thể chạy thoát xuống âm gian kia, nhưng một con người còn sống sờ sờ như tôi chạy vào âm gian… vậy tôi còn con đường sống trở về trần thế nữa hay không?
Lúc này, tiểu bạch cốt lại tới gần chỗ tôi, chắc là thấy tôi đang run lên như cầy sấy, cho nên mới cười và trêu tôi: “Tiếc là quan tài của tôi nhỏ quá, nếu không thì cả hai chúng ta có thể cùng chui vào, vậy cho dù lão yêu bà kia có đến đây, cũng không thể phát hiện ra cô.”
Tôi nhìn qua cỗ quan tài đó.
Đó là cỗ quan tài nhỏ dùng cho trẻ con, tôi đương nhiên không thể chui vào rồi trốn trong đó được.
Lúc này tôi nghĩ ra một vấn đề liền hỏi: “Tại sao cô lại nghe lệnh của Âm Quân?”
Tiểu bạch cốt cười hì hì nói: “Bởi vì tôi với các chị em khác không giống nhau, sau khi chết họ thì bị lão yêu bà luyện thành hành thi, nhưng khi tôi chết hồn đã hóa quỷ, cho nên thể xác không thể luyện được, bà ta không thể sử dụng tôi, chỉ có thể khóa hồn phách lại. Âm Quân đại nhân phát hiện ra tôi, đã giải thoát quỷ hồn của tôi từ trong bài vị ra, cho nên trong đám chị em, chỉ có tôi mới nghe theo mệnh lệnh của ngài ấy.”
“Ồ.”
“Đúng rồi, chị La Hy này, tôi đưa chị đi xem một thứ này.” Nói xong, cô ta liền kéo tôi vào một góc phòng.
Trong mật thất này bốn hướng đều là tường, cô ta dẫn tôi đi đâu? Chẳng lẽ, trong căn hầm này vẫn còn mật thất khác?