Kết Hôn Âm Dương (Dịch)

Chương 40: Mưa Dầm Thấm Lâu

Chương 40: Mưa Dầm Thấm Lâu

“Cô mà chết, ta lại phải mang kiệu hoa tám người khiêng đến rước cô về biệt phủ, bày tiệc rượu thết đãi các vị đồng liêu trên thiên giới và dưới hoàng tuyền, thông báo cho bàn dân thiên hạ cô chính là phu nhân của bổn quân.” Âm Thập Nhị nói.
Tôi ngẩn to te một lúc, cứ cảm thấy rằng câu trả lời của hắn chẳng ăn nhập với câu hỏi gì cả, nó làm cho tôi chẳng hiểu mô tê gì: “Không tốt à?”
“Không!”
“Chỗ nào không ổn vậy?” Trong lòng tôi có chút không vui: “Có phải anh cảm thấy tôi không xứng với anh không?”
Cái con người này, tôi biết hắn là người chính trực, nhưng không ngờ lại thẳng đuồn đuột như thế!!
Âm Thập Nhị nói: “Không phải.”
“Vậy thì do đâu chứ?”
“Chẳng qua là bổn quân ta chưa có ý định thành thân sớm như vậy.”
“...”
Dường như cũng đúng.
Hai người chúng tôi vốn dĩ là hai người xa lạ, làm sao có thể chỉ vì qua đêm một lần mà lại rước nhau về nhà luôn được?
Tuy nhiên, hắn vẫn có ý chịu trách nhiệm về chuyện đó, còn dự định rước tôi bằng kiệu hoa tám người khiêng về phủ hắn để thành thân. Người như hắn trong thời hiện đại này còn hiếm nữa là. Đa số đàn ông bây giờ cứ ăn chán là thôi luôn cũng được, chẳng ai là duy nhất của ai nữa cả, theo bản tính của Âm Thập Nhị, nếu hắn rước tôi về phủ hắn rồi, có lẽ sẽ chỉ có một mình tôi chứ?
Đang nghĩ đến đó, Âm Thập Nhị nghiêm túc nói với tôi: “Vậy nên, vì sự tự do của ta, vẫn mong cô cứ thế cố gắng sống lâu lâu một chút nhé!”
Phụt!!!
Đây là cách nói của mấy ông khô khan đây!
“Âm Thập Nhị! Chẳng lẽ anh ở âm gian chẳng có người con gái nào… ma nữ nào theo đuổi hay sao?” Tôi giận dỗi hỏi!
“Đúng vậy đấy! Sao cô biết?”
“ ....”
Thôi chịu rồi, chịu luôn rồi…
Nhưng mà nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, Âm Thập Nhị lúc này giống tôi khi chưa từng gặp Từ Dương vậy, suy nghĩ và cách nói năng vô cùng ngây thơ, mới dễ bị Từ Dương dùng lời ngon ngọt lừa phỉnh.
Hơn nữa, vì sao Từ Dương có thể nói được những lời như bôi mật thế? Là bởi trước đây anh ta đã có đến mười hai cô vợ rồi!
Bởi vì có quá nhiều kinh nhiệm, nên Từ Dương mới khiến cho người chưa hiểu sự đời như tôi, cứ thế mà bị anh ta dắt mũi.
Âm Thập Nhị nói năng bộc trực, nhất định là không có mấy kinh nhiệm trong chuyện tình cảm, cho nên hắn mới chung tình như thế…
Rất tốt, rất tốt, bổn cung cũng cảm thấy mừng thay, một cậu trai còn nguyên bản thế này, càng thích hợp cho ta dạy bảo…
“Cũng được, thực ra tôi cũng không muốn đưa chân vào nấm mồ hôn nhân sớm thế, cho nên việc hôn nhân đại sự đợi khi tôi chết đi rồi tiếp tục bàn bạc.” Tôi ngại ngùng cười ha hả.
Âm Thập Nhị gật gù, ngầm đồng ý: “Nhưng mà cô cũng nên để ý chút, đời người hơn trăm năm, cô cũng không được đá mắt đưa mày, tình tình yêu yêu với gã đàn ông khác sau lưng ta.”
“Vậy nếu tôi làm thế thì sẽ thế nào?”
“Ném cô xuống sông Vong Xuyên nuôi cá.” Hắn chẳng nghĩ lấy một giây liền nói luôn.
Tôi gai hết cả sống lưng, trước đó đã nghe người dẫn hồn ở đó nói rồi, nếu lỡ như rơi xuống sông Vong Xuyên, sẽ thảm hơn nhiều so với việc bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, nếu như bị đày vào các phòng tra tấn dưới địa ngục, chỉ cần chịu phạt xong là có thể đi đầu thai chuyển thế được, còn nếu đã rơi xuống sông Vong Xuyên thì sẽ vạn kiếp cũng không được siêu sinh!
Tôi thấy hãi hãi…
“Anh cứ yên tâm đi, tôi cũng không bao giờ thay lòng đổi dạ với anh, trên đời này dù có người đẹp trai hơn anh, cao hơn anh, tôi cũng sẽ không bao giờ thèm nhìn lấy một cái!” Nếu như không phải tôi đang bị trói chặt trên giường, tôi cũng muốn giơ ngực mình ra vỗ rồi hứa với hắn, mà trong lòng lại nghĩ: “Trên đời này sẽ không có ai đẹp trai hơn, cao hơn anh đâu, ha ha!”
Nhưng mà điều Âm Thập Nhị chú ý đến lại khác hẳn: “Không thay lòng đổi dạ với ta? Có phải cô đã yêu ta rồi không?
Tôi: “!!!”
Tôi, tôi, tại sao tôi lại ngu thế? Tự nhiên lại nói những lời như vậy, chẳng phải tôi đã quyết định, sau khi trải qua sự việc với “bạn trai cũ” kia, từ nay tôi sẽ không bao giờ đặt quá nhiều tình cảm vào nữa, cho dù có đặt tình cảm vào thì phải là đối phương đặt tình cảm vào nhiều hơn mới đúng. Ít ra thì cũng phải là người đó yêu tôi đến chết đi sống lại mới được chứ! Chỉ trách là tôi vẫn còn quá non trẻ, mới mấy câu đã phun ra rồi...
“Chuyện đó là từ khi nào vậy?” Âm Thập Nhị hỏi.
“Chuyện khi nào là khi nào?” Tôi giả vờ ngây ngô hỏi lại.
Âm Thập Nhị hỏi: “Cô yêu ta từ lúc nào?”
Trong chốc lát, mặt của tôi nóng bừng cả lên.
Lúc nào?
Có thể là lúc nào được cơ chứ?
Từ Dương đã phản bội tôi, nhưng dù sao thì cũng chưa chính thức nói lời chia tay, trước khi người cũ chưa thành người cũ, tôi lại yêu ngay một người đàn ông vừa cao to vừa đẹp trai thế này trong ngay cái tình cảnh đó. A di đà phật, tôi thấy mình hơi đa tình, cũng thật là không biết tự trọng thế nào ấy.
Nhưng dù sao đi nữa, khi tôi nhiều lần rơi vào hiểm nguy, trong đầu luôn nghĩ về hắn đầu tiên, có lẽ nhớ đến như vậy cũng không hẳn là có tình cảm với hắn, hay đơn giản chỉ là hy vọng rằng hắn sẽ giống như một vị cứu tinh, có thể đột nhiên xuất hiện mà cứu tôi khỏi hiểm nguy. Có lẽ là do tôi nghĩ nhiều thế nên dần dần sinh ra một thứ tình cảm khác. Hơn nữa, khi tôi trải qua khổ nạn, hắn tuy không ở bên cạnh tôi, nhưng vẫn là một bùa hộ mệnh bảo vệ lấy tôi.
Ài...
Tiến độ yêu đương của con người thời nay nhanh quá đi, kết hôn nhanh chóng mà ly hôn chóng vánh cũng đều có. Nhưng tại sao khi đứng trước mặt Âm Thập Nhị, tôi lại trở nên e thẹn ngại ngùng vậy?
Chắc chắn là do Âm Thập Nhị là đồ cổ, nên tôi mới trở nên truyền thống như thế…
Hầy hầy hầy…!
Sự chuyển biến của tình cảm quá nhanh, tôi hơi xấu hổ!
“Cũng tốt, ta cũng tưởng bây giờ người phàm trần các cô đa phần tình cảm nông cạn, yêu đương mà làm như trò đùa vậy, vốn định sẽ mưa dầm thấm lâu, dần dần vun đắp thêm tình cảm với cô, đợi đến khi tình cảm chín muồi, mới bàn tới việc hôn sự. Nhưng nếu bây giờ cô đã yêu ta rồi thì cũng bớt đi rất nhiều rắc rối.” Hắn mỉm cười.
Người đẹp trai mà cười thì chắc chắn vẫn rất đẹp.
Nhưng từ trước đến giờ Âm Thập Nhị chưa bao giờ cười, cho nên khi hắn đột nhiên lại mỉm cười như thế, làm trái tim tôi bỗng dưng loạn nhịp, đây có lẽ chính là cảm giác thần hồn lẫn lộn đây.
“Vun … vun đắp tình cảm?” Tôi ngượng ngùng: “Tại sao lại là vun đắp tình cảm với tôi?”
Hắn cho tôi cái cảm giác hắn là người không thạo trong cái món yêu đương này. Còn việc của tôi, chắc hẳn hắn sẽ đợi sau khi tôi chết, sẽ cứ thế rước tôi về để bái đường là xong chuyện.
Ai dè, hắn lại nói: “Dần dần vun đắp tình cảm?”
Những lời như thế giống người như hắn có thể nói ra hay sao?
“Không thể đường đột giai nhân như vậy được.” Cái này giống lời mà hắn sẽ nói hơn!
Mặt tôi càng đỏ lự.
Ui chao! La Hy ơi, mày chẳng phải đã có một cái hậu quả nhãn tiền chính là Từ Dương hay sao? Làm sao mà bây giờ lại dễ bị những lời ngon ngọt của đàn ông dụ dỗ? Mày lại dễ u mê đến thế à? Không thể kiên định hơn một chút hả? Còn không sợ, lại bị lừa một vố nữa sao?
Có lẽ với “đồ cổ” như Âm Thập Nhị, lời hắn nói sẽ đáng giá ngàn vàng, chắc sẽ không lừa tôi...
Không.
Tôi cần phải làm rõ một vài việc!
“Nếu đã, nếu đã muốn vun đắp tình cảm với tôi, vậy thì anh cũng nên nói cho tôi biết tên thật của anh là gì chứ hả? Âm Thập Nhị, giống như là xưng hô với người xa lạ vậy đó.” Tôi liền lấy hết dũng khí nói với hắn.
Đối với tên thật của hắn, tôi đã thấy bức xúc từ lâu!
“Âm Thao, không tự.” Hắn trả lời rành rọt, chẳng chút do dự.
“Không tự?” Tôi lần đầu nghe thấy cách nói này, đột nhiên nhớ đến cách gọi tên của người thời xưa đều sẽ có danh có tự, ví dụ như nhà thơ Lý Bạch, tự Thái Bạch. Âm Thập Nhị nói vậy, chứng tỏ hắn đích thị là người thời xưa rồi, nhưng có đến mức phải nói “không tự” không, điều này làm tôi chú ý đến: “Tại sao lại không tự?”
Âm Thao nói: “Ta vốn xuất thân thấp hèn, không xứng có tên, cũng may Diêm Quân anh minh, lật xem sách văn hiến cổ điển, nên ban cho tên Thao, ý ngài muốn ta quên đi xuất thân ngày xưa, để sau này đường hoàng làm nên nghiệp lớn. Lúc nhỏ thì đặt tên, đến tuổi trưởng thành thì đặt tự, đây là phép từ thời nhà Chu. Khi ta đến tuổi trưởng thành làm lễ đội mũ, xung quanh không có lấy một trưởng bối làm chủ giúp ta, nên không đặt tự.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất