Kết Hôn Âm Dương (Dịch)

Chương 41: Chân Tướng Sự Việc

Chương 41: Chân Tướng Sự Việc

Người thời xưa có cách ăn nói thật văn vẻ, tôi nghe cũng thấy hơi choáng đấy, còn chưa cho tôi thời gian kịp thấm thì Âm Thao lại nói: “Nhưng mà âm giới từ xưa đến nay rất kỵ cho người khác biết tên của mình, thân phận càng tôn quý thì càng kiêng kỵ tiết lộ tên cho người khác biết. Cho nên sau này khi nhắc về tôi với người khác, hãy gọi tên hiệu ‘Âm Thập Nhị’ này, họ đều sẽ biết là tôi.”
“Ồ.” Vậy tôi thật vinh hạnh biết bao, vì được biết tên của một vị đại nhân ở âm phủ!
Nói đến đây, hắn đã tự xưng “tôi” rồi, so với xưng “bổn quân” hay “ta” thì thấy vẫn thân thiết hơn rất nhiều. Dần dần cùng nhau bồi đắp tình cảm, đúng là như vậy rồi!
Tôi nghĩ ngợi rồi lại hỏi: “À này, tại sao hồn tôi có thể lìa khỏi xác?”
“Lúc cô bị trẹo chân ngã xuống, thân xác ở lại đó, linh hồn đã bị bật ra khỏi thân xác.”
Bị trẹo chân ngã?
Tôi nhớ lại lúc đó, lúc chạy qua Quỷ Môn Quan đúng là đã bị trẹo chân ngã, lúc đó tôi có nghe thấy tiếng gọi của Từ Viên Viên và Phương Tình Nhi, thì ra chính là khi đó hồn tôi đã lìa khỏi xác.
“Vậy… nhà họ Từ bây giờ ra sao?”
“Hai mẹ con nhà họ Từ đều đã hồn bay phách lạc, vạn kiếp không thể siêu sinh. Mà mẹ con nhà hắn chiêu vong đến toàn là những cô hồn dã quỷ ở xung quanh đó, vừa hay bớt được bao nhiêu việc cho Hắc Bạch Vô Thường, cứ thế giăng một mẻ lưới là tóm gọn. Còn về Ôn Như Ca… cô ta đã chạy thoát rồi.” Âm Thao nói.
“Thoát rồi? Vậy họ có bắt lại cô ta không?”
Âm Thao lắc đầu.
Điều này làm tôi vô cùng thất vọng, đã làm ra bao nhiêu là chuyện như thế, kẻ giật dây lại chạy mất dạng, thì đương nhiên chẳng biết nói sao rồi! Nhưng Ôn Như Ca là người sống, âm gian lại không thể nhúng tay vào những việc trên dương gian, cho nên họ bó tay thì cũng là lẽ thường. Có lẽ, cứ như lời của Âm Thao nói trước đây: không sao đâu, người nào cũng có lúc chết, đến lúc đó, họ sẽ có thể xử lý rồi!”
Nhưng dường như Âm Thao nhìn thấu tâm tư của tôi, hắn nói với tôi: “Trên sổ sinh tử đã ghi tên Ôn Như Ca từ lâu, chúng tôi hiện nay chưa tóm được cô ả, sau này cũng hơi khó.”
“Chết rồi?” Tôi bàng hoàng: “Nhưng cô ta vẫn còn là một người sống mà!”
Âm Thao nói: “Trên sổ sinh tử đã ghi rõ, Từ Dương và Ôn Như Ca lúc nhỏ chơi gần ao nước, Từ Dương không may rơi xuống ao mà chết.”
Người chết là Từ Dương?
Vậy trước đây người yêu tôi trong một năm đó là ai?
Chỉ nghe Âm Thao tiếp tục nói: “Sinh mẫu của Từ Dương là Bao Hồng Liên đau khổ khôn xiết, tìm khắp các loại mật pháp, cuối cùng tìm được thuật lấy mạng đổi mạng, trong bảy ngày đầu của Từ Dương, dùng một đứa trẻ còn sống làm vật tế có tuổi xấp xỉ với Từ Dương, quan hệ lại thân thiết, lấy mạng đứa trẻ đó để đổi lấy mạng của con trai yêu dấu của bà ta. Đứa trẻ đó chính là Ôn Như Ca.”
Trong chiếc quan tài nhỏ kia có vô số những vết cào kinh khủng!
Hóa ra là do vậy!
“Thuật đổi hồn đã thất bại hay sao?” Tôi hỏi.
Âm Thao nói: “Thành công rồi.”
“Nhưng Ôn Như Ca còn sống mà!”
“Từ Dương cũng còn sống.” Âm Thao nói: “Mục đích của việc thi pháp này chính là cứu Từ Dương, chỉ cần Từ Dương sống lại, vậy là coi như thành công. Chỉ là không ai ngờ, Ôn Như Ca - đứa trẻ bị đem ra làm vật tế thay thế đó cũng sống dậy, chắc đây là lỗi chưa làm tròn trách nhiệm của Hắc Bạch Vô Thường. Hai người họ không bắt được hồn chính chủ, cũng không đem hồn thay thế đi.”
Ngừng một lúc, Âm Thao nói: “Ôn Như Ca sống trở lại, Bao Thị cũng thấy vui mừng khôn xiết, nhưng bà ta rất nhanh phát hiện ra cô ta chỉ còn một phần tán hồn lưu lại trong thân xác, ba hồn bảy vía trên thực tế đã tan biến rồi. Bà ta đã thử làm thuật chiêu hồn, chiêu về ba hồn bảy vía của Ôn Như Ca, nhưng lại không có cách nào gom lại những tán hồn của ả lại, chỉ có thể thu tán hồn đó vào bài vị, ngày đêm hương khói.”
Nghe xong lại làm thay đổi suy nghĩ của tôi từ trước đến nay: “Nói vậy thì lão yêu bà đó đối xử với Ôn Như Ca cũng tương đối tốt?”
Âm Thao gật đầu: “Bao Thị khi trẻ thì mất chồng, cô đơn không chỗ dựa, bên cạnh còn có con trai, sau đó lại nhận một đứa trẻ bên ngoài về nuôi, tuy nói là con dâu nuôi từ bé, nhưng cũng coi như là con gái nuôi dưỡng bao nhiêu năm, nuôi lâu thế ắt sinh tình cảm mẹ con. Chỉ là không ngờ lại xảy ra tai nạn như thế.”
Có tình cảm như mẹ và con gái còn chặt tay…
Ôi, tôi thật không hiểu nổi quan hệ tình cảm lắt léo của cái nhà đó.
“Nói vậy, thù hận của Ôn Như Ca với nhà họ Từ chính là hận mẹ nuôi dùng mạng mình đổi mạng với con trai bà ta?” Tôi thở dài hỏi, nhắm mắt lại, nhớ đến những vết cào sâu hoắm trong quan tài nhỏ đó.
Lúc đó cô ta còn là một đứa trẻ, mà đã phải chịu một cú sốc lớn như vậy!
Âm Thao gật đầu: “Bởi vì Ôn Như Ca là đứa trẻ bị đổi mạng để chết, nên trên sổ sinh tử đã gạch tên cô ta, cho nên về sau cũng không làm gì được. Nhưng, dương gian chắc còn có thể xử lý được ả.”
“Chỉ là tất cả mọi người đều cho rằng cô ta là người điên, cho dù cảnh sát có tóm được cô ta, cuối cùng cũng chẳng làm được gì cô ta.” Tôi đau khổ cười.
“Việc này thì cô không phải bận tâm, tôi sẽ phái người kết hợp với cảnh sát, mau chóng bắt Ôn Như Ca về quy án, đến lúc đó cô có thể rời khỏi nơi này rồi.”
WHAT?
Tôi còn tưởng mình nghe nhầm: “Anh… anh nói lại một lần nữa? Anh nói kết hợp với ai.”
Âm Thao nói: “Người của chúng tôi sẽ giúp đỡ cảnh sát trên dương gian.”
“!!!” Tôi giờ đây lại thấy hắn đang như đùa tôi! “Nhưng, chẳng phải anh nói, anh không thể can thiệp vào việc của dương gian?”
Âm Thao nói: “Đổi một cách khác là có thể can thiệp vào rồi.”
“Là như thế nào?”
“Tìm một người đại diện trên dương gian. Để tiện hành sự, chúng tôi thường sẽ có vài người đại diện tin tưởng, khi không tiện nhúng tay vào, thì sẽ do những người đại diện đó xử lý.”
Cho nên, trước đó hắn nói là không thể nhúng tay vào việc của dương gian chẳng qua là lời nói dối, thực tế là vẫn có cách đó thôi?
Môi tôi chề ra, trong bụng thì muốn chửi thề.
“Nhưng cô cũng đừng cho rằng người đại diện đó sẽ là hạng tầm thường, có thể giao ước được với chúng tôi, thường đều là pháp sư, cũng như trên dương gian các cô gọi là ‘thầy trừ tà’, cho nên những ông thầy trừ tà này làm gì để cảnh sát tin tưởng vào họ, dẫn lối cho họ tìm ra chân tướng sự việc, vậy cũng phải xem tài của họ đến đâu.”
Ý hắn là: Việc này cũng mơ hồ lắm.
Nhưng tôi nghe vậy thì cũng yên tâm hơn.
Hóa ra trên đời này ngoài bố mẹ chạy ngược chạy xuôi vì tôi, thì vẫn còn có người cũng vì tôi mà lo lắng.
“Cảm ơn…” Tôi nghẹn ngào.
“Không cần cảm ơn, tôi và cô sau này sẽ là phu thê, việc của cô cũng là việc của tôi.”
Tôi nghe vậy, lòng cuộn trào cảm xúc!
Quan điểm yêu đương ở cái thời hiện đại này là hai người thích nhau thì đến với nhau, không thích thì chia tay, chỉ cần chưa về một nhà, chưa sinh con đẻ cái, chẳng ai cần phải có trách nhiệm với nhau cũng được, cái tình yêu có thể dành trọn cả đời mà nói ra thì ai thèm tin?
Là do tôi hời hợt, không còn tin vào tình yêu, nên không thể ngờ trên đời còn người như hắn.
Âm Thao nhìn tôi một cái rồi nói: “Sau này sẽ có người khác đến lo, cô ở trong viện dưỡng thương là được. Chỉ là công việc của tôi rất bận, e rằng sau này sẽ không thể thường xuyên đến thăm cô, nhưng mỗi ngày mười hai hàng tháng, tôi đều sẽ đến gặp cô. Mà nếu cô có việc gì…”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất