Chương 42: Viện Trưởng Bệnh Viện Tâm Thần
Hắn phất phất tay, hóa ra một bông sen, bay lên trán tôi.
Tuy tôi chỉ là người phàm trần, nhưng khi nhìn thấy hoa sen thì lại có một âm thanh nói với tôi: Đây là chiếc đèn dẫn hồn hoa sen đã theo tôi cả chặng đường!
“Nếu cô có việc gì thì trong lòng niệm tên tôi ba lần, tôi sẽ biết được, cho dù cách xa bao nhiêu đèo núi, tôi cũng sẽ đến tìm cô.”
“Vâng!”
“Bệnh viện này tôi cũng sắp xếp hết rồi, cô cứ yên tâm ở đây, sẽ không có người nào dám đến tiêm hay cho cô uống thuốc linh tinh, càng sẽ không có người dùng điện chích cô, hoặc làm những trị liệu lạ lùng, cùng lúc đó, mỗi tháng cũng sẽ có người ghi sẵn báo cáo vào bệnh án cho cô rồi nộp cho cảnh sát, như vậy cô cũng không cần mất công giả điên giả khùng cho vất vả.”
“Sao cơ!” Tôi thất kinh: “Anh, anh, anh… trong viện này cũng có người của anh?”
Hắn gật đầu: “Thuộc hạ.”
“!!!”
Sao lúc trước nói âm tào địa phủ không thể nhúng tay vào việc trên trần gian? Thế cái này là cái quái gì?
Trước đó nói người đại diện có thể giúp phía cảnh sát phá án, bây giờ lại có một thuộc hạ ở trong viện giúp việc cho?
Đợi chút…
Thuộc hạ?
Có thể trực tiếp nhúng tay vào việc trên dương gian?
Không phải đã nói người dưới đó không thể nhúng tay vào hay sao?
Âm tào địa phủ… thế lực cũng lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, cũng có vẻ rất phức tạp…
Âm Thao gật đầu: “Là thuộc hạ, chỉ là…” Cũng chẳng biết hắn rốt cuộc đang nghĩ gì, đột nhiên lại có vẻ trầm ngâm, qua một hồi mới nói: “Tốt nhất không nên để lộ thân phận trước mặt hắn.”
Tôi ngớ người: “Tôi… thân phận của tôi?”
“Cô là vị hôn thê của bổn quân!” Âm Thao lườm lườm tôi: “Điều này cô quên rồi sao?”
“Ha ha… chưa quên…” Mặt tôi đỏ lự.
Âm Thao tư lự nhìn tôi, hồi lâu mới thở dài: “Làm khó cho cô rồi.”
“Không sao không sao, chẳng qua tôi cũng chưa muốn chết sớm như thế, ha ha…” Tôi ngại ngùng cười, trước đây đã nói rất rõ, hôn sự của chúng tôi phải đợi tôi chết mới làm, mà tôi lại nghĩ tôi còn phải chăm sóc bố mẹ về già, còn phải thấy thằng em tôi nó lấy vợ, rồi sau đó xem nó có thể sinh ra một thằng quỷ nhỏ giày vò nó…
Phì, đơn giản mà nói, tôi còn quá trẻ, còn chưa hưởng thụ hết những gì tươi đẹp trên thế gian, tôi thật sự chưa muốn chết sớm thế!
Cho nên mối hôn sự này cứ để muộn hơn hãy nói đến, dù gì, anh giai này cũng đã sắp xếp cho tôi bao nhiêu là việc rồi, cũng nên để cho một cô gái liễu yếu đào tơ như tôi thêm chút thời gian dạo chơi trên dương gian chứ.
“Vậy, cô còn việc gì cần tôi giúp nữa hay không?” Hắn hỏi.
Oa, người đàn ông này không chỉ đáng tin, xử lý công việc cũng chăm chỉ, La Hy tôi không biết rốt cuộc là có ơn phước thế nào, mà có thể gặp được một người đàn ông tốt như thế?
“Không còn gì đâu…” Tôi thấy kinh ngạc cũng rất mừng rỡ vì được ưu ái như vậy.
“Vậy, ngày mười hai tháng sau tôi lại đến.” Nói xong hắn biến mất tiêu.
Biến mất rồi.
Biến mất… rồi…
Tôi cũng bó tay!
Thôi được, vừa hay giống mấy ông con giai thật thà chịu khó, mấy chàng này đều có những khuyết thiếu về mặt biểu đạt tình cảm!!
Ngày mười hai hàng tháng gặp mặt à?
Vậy khác nào đi làm việc công đâu?
Đồ ngốc!
Thật đúng là một tên ngốc bự!
Vậy mà tôi lại suýt bị tên ngốc bự này làm cho xao xuyến!
Đúng! Là suýt nữa thì! Cũng chưa hẳn là xao xuyến thật! Nếu không thì tội tôi quá! Tên ngốc thối tha!
Đang giận dỗi một mình, đột nhiên mắt tôi liếc qua một cái, phát hiện ngoài cửa có một y tá mặc áo hồng đang đứng đó, há mồm trợn mắt nhìn tôi…
Xong rồi!
Cô ta chắc chắn đã nhìn thấy một người đang sống sờ sờ đó tan biến mất…
“A lô, bác sĩ Âm ạ? Bệnh nhân mà ông phụ trách đang phát bệnh rồi, giờ cô cô cô ta đang nhìn tôi chằm chằm… cứu với…!” Cô y tá áo hồng đó chạy mất!
WHAT?
Bà chị ơi! Tôi đâu có lườm chị! Thật sự là không có!
Đợi chút, gì mà bệnh nhân phát bệnh chứ? Chẳng lẽ cô ta nhìn thấy cái đáng sợ không phải là một người sống sờ sờ biến mất vào không khí? Ồ… có lẽ, cũng đúng, cô ta vốn dĩ không trông thấy Âm Thao, cái cảnh tượng mà cô ta có thể thấy chính là tôi đang nói chuyện với không khí – vậy chắc chắn “lại phát bệnh” là đây rồi.
Âm Thao à, anh mà đến nhiều nhiều chút, thì tôi thật sự cũng không cần xuất viện luôn rồi…
Tôi khóc không ra nước mắt nghĩ vậy.
Một lúc sau, một đội đoàn bác sĩ lại đến thăm.
Tôi mau chóng lại trở về trạng thái ngơ ngơ điên điên, dù gì tôi cũng không quên tôi bây giờ là cái thứ gì, nếu không giả điên, thì cứ thế ngồi tù mà nghe phán quyết.
Cũng chẳng biết là do diễn xuất của tôi quá tệ hay sao mà vị bác sĩ kia khi kiểm tra cứ cười cười, tôi cứ có cảm giác mình bị bắt thóp, lúc tôi đang vô cùng lo lắng về tương lại của mình nếu bị phát hiện, hắn ta đột nhiên nói với những người khác: “Các anh chị có thể đi được rồi.”
“Nhưng công việc kiểm tra còn chưa xong…”
“Ra ngoài đi.” Hắn ta nói như ra lệnh, sắc mặt của mọi người lúc đó cũng thay đổi.
“Vâng.” Họ lặng lẽ thu dọn đồ đạc, rồi quay người rời đi.
Trông họ cứ như, là bị ma nhập vậy!
Tôi: “!!”
Đây có phải là “đồng liêu” của Âm Thao không? Hắn ta là bác sĩ điều trị chính cho tôi?
Tôi mau chóng nhìn bảng tên trước ngực hắn ta:
Tên họ: Âm Thiện.
Chức vụ: Viện trưởng
Tôi: “!!”
Đây!
Đây!
Đây thật đã can thiệp vào việc của nhân gian! Hắn ta lại là viện trưởng viện tâm thần luôn!
Đợi đã, tại làm sao mà ma quỷ dưới âm ty lại có thể làm được viện trưởng viện tâm thần? Vị này rốt cuộc là người hay ma?
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của hắn ta, miệng hắn ta đã ghim sẵn nụ cười: “Cô có vẻ rất ngạc nhiên?”
“Ồ…” Tôi không biết có nên hỏi hắn ta là người hay ma không? Nếu hỏi vậy có phải đường đột quá không?
Khi tôi đang do dự, vị viện trưởng kia gõ gõ vào bảng tên, nói với tôi: “Thôi khỏi, giới thiệu luôn nhỉ? Tôi cũng vào đề luôn, Thập Nhị Gia đã giao cô cho tôi, thì tôi sẽ chăm sóc cô thật tốt, nhưng cô nhớ một điều, ở chỗ của tôi thì phải tuân thủ quy định ở đây!”
“Á?” Tôi ngớ người.
Anh giai này dường như hơi nghiêm túc đây, lẽ nào âm tào địa phủ đều là những người nguyên tắc đầy mình? Âm Thao cũng có việc gì nói việc nấy, một câu linh tinh ngoài lề cũng chẳng thèm nói.
Viện trưởng cau mày: “Cô xem ra cũng chẳng lanh lợi gì cho cam, chẳng giống người chốn huyền môn, tại sao Thập Nhị Gia lại giao cho tôi một con nai tơ thế này…?
Tôi: “…”
“Được rồi, hỏi một vài vấn đề nhé.” Viện trưởng hỏi: “Cô là âm dương nhãn à?”
Tôi: “…”
Đúng, hay là không đúng đây?
Ôi, câu hỏi này sao mà khó thế! Tôi rốt cuộc nên trả lời ra sao?
Tên viện trưởng này dường như có vẻ không thích mấy con nai tơ lắm, vậy tôi cũng chẳng nên trả lời quá thật thà, điều chỉnh bầu không khí này phải dựa vào tôi rồi!
“Đúng!” Tôi thận trọng gật đầu.
Viện trưởng vân vê cằm, ra hiệu tôi nhìn sang bên trái: “Vậy con ma bên cạnh cô là nam hay nữ?”
Oa! Vấn đề này càng khó!
Là nam, hay nữ?
Thôi vậy, hai chọn một, dù gì cũng có đến năm mươi phần trăm là đúng, nếu có sai, hắn ta có thể làm gì tôi?
“Nam!”
“Phì! Bên cạnh cô làm quái có cái gì!” Viện trưởng đau đầu túm tóc: “Âm Thập Nhị làm cái quái gì vậy? Thân phận như hắn, sao lại kết bạn với một con nhóc tầm thường trên nhân gian? Ê, nhóc con, cô nói cho tôi hay, cô với Âm Thập Nhị rốt cuộc là có quan hệ gì?”