Chương 43: Vì Không Có Con Mắt Âm Dương Nên Bị Khinh Thường
Không có quan hệ gì.” Theo lời hứa như lúc trước, tôi đương nhiên sẽ nói vậy.
Viện trưởng lôi bút ra, không biết là viết cái gì: “Bệnh nhân bệnh tình rất nghiệm trọng, cần làm điện đồ, các loại thuốc đều cần tăng liều mạnh, dù sao thì người bình thường vào đây điều trị cũng không thể bình thường mà rời khỏi đây…”
Trời ạ!
Đã nói trước là sẽ chăm sóc cho tôi mà? Tên này lại không hề muốn tôi bình thường mà bước ra khỏi nơi này!
“Anh dám làm như thế với tôi? Anh không sợ Âm Quân sẽ tìm anh hỏi tội à?” Tôi nhanh nhảu hét lên!
Viện trưởng cười: “Âm Quân là mấy cái người ‘ngoài ngành’ mới gọi như thế, người trong âm giới đều cung kính gọi một tiếng ‘Thập Nhị Gia’. Con gà như cô cũng thật thú vị, tôi còn tưởng cô sẽ là người mà ngài ấy dùng để làm tai mắt trốn dương gian, nhưng không ngờ là một tờ giấy trắng. Âm Thập Nhị Gia tại sao lại đánh bạn với một con gà như cô chứ?”
“Gì mà gà? Anh mới gà! Cả nhà anh mới gà!” Tôi ức chết đi được.
“Thôi được.” Hắn tóm lấy cái gì đó trên vai, đưa ra trước mắt tôi, nói: “Tặng cô cái ‘con điên nhỏ’ này. Kịch cô diễn tồi quá tồi, sau này có người đến kiểm tra, cô để nó nhập vào cô, phát tác nửa giờ đồng hồ, nó sẽ tự thoát ra, không làm tổn hại đến dương khí tinh nguyên, đảm bảo cô có thể thoát khỏi con mắt của cảnh sát.”
“Ồi…”
Cái thứ giơ ra trước mặt tôi, rốt cuộc là cái gì đây?
Tôi cố gắng nhìn rồi lại nhìn, mà chẳng nhìn ra nó là cái thứ gì.
Viện trưởng cầm cái thứ đó ném vào tôi, rồi cứ thế quay đầu đi mất.
Tôi mau chóng gọi hắn ta: “Ê! Anh vừa nãy còn bảo sẽ nói cho tôi nghe các quy tắc ở đây, anh còn chưa nói cơ mà!”
Viện trường đến đầu còn chẳng quay lại, giơ tay lên vẫy vẫy: “Không cần nói nữa, dù gì cô cũng không có con mắt âm dương, nói cũng có ích gì!”
“!!”
Viện trưởng cứ thế đi mất.
Cửa đóng rồi.
Tôi cảm thấy như đang bị coi thường khủng khiếp!
Có hay không con mắt âm dương, có quan trọng vậy không?
Tuy rằng tôi không có con mắt âm dương, nhưng tôi cũng có gặp ma quỷ rồi!
Đúng rồi.
Hắn ta đã đưa cho tôi cái gì vậy?
“Con điên nhỏ? Con điên nhỏ?” Tôi thử gọi xung quanh: “Con điên nhỏ, cậu ở đâu, ra đây đi để tôi nhìn thấy cậu! Cậu rốt cuộc là cái gì? Cậu cũng là ma hay sao? Cậu là nam, hay nữ vậy? Tên viện trưởng đó nói với tôi những quy tắc? Cậu biết không? Cậu mà biết thì nói cho tôi biết với…”
Lời vừa dứt, tôi lại thấy ngoài cửa có một bóng dáng quen thuộc.
Là cô y tá áo hồng vừa nãy.
Lại giống như vừa nãy.
Tôi ngại ngùng.
Cô ta cũng ngại ngùng.
Một giây sau, cô ta lại chăm chỉ nhiệt tình ghi chép vào cuốn sổ tay của cô ta: “Cứ nửa giờ đồng hồ, bệnh nhân lại tiếp tục nói linh tinh gì đó với không khí, bệnh tình không nhẹ, vẫn phải tiếp tục điều trị!”
Tôi: “…”
Thôi được, tôi thấy căn bản là không cần đến “con điên nhỏ” kia nhập vào, cũng có thể một tay che trời…
***
Sau đó, cũng chẳng có gì xảy ra nữa.
Tôi ở trong bệnh viện điều trị, rồi cứ thế qua một tháng.
Trong một tháng này, cảnh sát có đến kiểm tra, bác sĩ cũng đến thăm bệnh, mà chẳng biết đã xảy ra việc gì, họ đến tôi lại mất đi ý thức, đợi tỉnh lại, bên cạnh cũng chỉ có “Tiểu Phấn” bên cạnh.
Chính là cái cô y tá áo hồng đó, tôi biết tên cô ta qua bảng tên trên ngực, nhưng chỉ thích gọi cô ta là Tiểu Phấn.
Mỗi lần tôi tỉnh dậy, đều sẽ thấy Tiểu Phấn đang cặm cụi ghi chép, ghi lại bệnh tình của tôi, cô ta có một thói quen là vừa viết vừa đọc ra miệng, cho nên tôi có thể hiểu được một chút đại khái là: Nghi phạm giết người biến thái bệnh lại nặng thêm!
Hay lắm, xem ra tôi hoàn toàn có thể yên tâm lưu lại bệnh viện tâm thần này.
Trong đó có một lần, tôi bị người ta gọi giật dậy, tôi thấy phòng bệnh cửa chốt then cài, trước mặt lại có một người đàn ông nhìn như thầy trừ tà, nhưng hắn ta nói hắn ta được Âm Quân phái đến điều tra án mạng, cho nên tôi đã kể lại đầu đuôi câu chuyện cho hắn ta, hắn ta cẩn thận nghe xong, nói là sẽ cố hết sức dùng phương pháp dẫn cảnh sát điều tra Ôn Như Ca, trả lại sự trong sạch cho tôi.
Tuy người này không nói thêm nhiều với tôi, nhưng từ biểu cảm và sắc mặt của hắn ta có thể thấy là việc này cũng hơi khoai, dù gì cũng cần đối mặt với những người theo chủ nghĩa duy vật, cần phải làm thế nào từ tâm linh mà vẫn có dẫn chứng khoa học giúp cảnh sát phá án - đây lại là vấn đề không dễ!
Tóm lại, nói thì nghe có vẻ dễ dàng, tôi ở trong bệnh viện tâm thần, cũng không nhận được một tin tốt gì, có nghĩa là việc chứng minh sự trong sạch của tôi vẫn quá xa vời!
Mà duy nhất chỉ có một tin tốt là:
Qua một tháng “điều trị”, các vết thương trên người tôi đã gần khỏi!
Lúc gỡ bột, tôi lại nhìn thấy viện trưởng Âm, hắn ta nhìn tôi khinh khỉnh, tôi như muốn nói mà lại thôi… cũng không phải việc gì đó to tát, chỉ là hắn ta tỏ ra khinh miệt tôi làm tôi không vui!
Hắn ta không nói những “quy định” kia là gì với tôi, vì có lẽ, tôi là người trần mắt thịt, đừng nói là nhìn thấy ma quỷ, nửa phần “linh cảm” cũng chẳng có.
Tôi nghe nói có những người có linh cảm rất mạnh, chỉ cần quỷ hồn ở gần đó, thì sẽ ngay lập tức có cảm giác, cái cảm giác vô thường đó là “đằng sau thấy lạnh”, “da đầu thấy tê bì”, “đột nhiên nổi da gà da vịt” đại loại là những cảm giác đó – mà tôi, nằm viện đã lâu, lại chẳng có chút cảm giác gì.
Cho nên, khi tôi thấy tên viện trưởng Âm đó lại nhìn tôi bằng nửa con mắt, tôi không nhịn được nữa: “Anh đang khinh thường tôi?”
“Không có, không có.”
Nói láo!
Hắn ta lại trộm cười!
Tôi nhìn thấy hết rồi!
Máu nóng trong tôi bốc lên tận đầu, huơ tay huơ chân loạn xạ, nói: “Dù gì đi nữa tay chân tôi cũng lành rồi, tôi có thể đi ra ngoài đi dạo, có tin hay không là tôi sẽ tìm một con ma đến cho anh xem?”
Tên Âm Thiện này cười cợt nhìn tôi nói: “Bệnh viện chúng tôi không có ma.”
Phụt!
“Là bệnh viện, chắc chắn có ma!”
“Cô chắc chứ?”
“Trăm phần trăm chắc chắn!” Tôi chỉ vào mặt hắn ta nói: “Đến anh còn ở đây, thì chỗ này không có con ma nào thì có lạ không? Cứ theo như địa vị của anh, tôi dám đảm bảo một trăm phần trăm là như như thế, chỗ này không những có ma, hơn nữa còn rất hung hãn! Nếu không thì Diêm Vương Đế cũng chẳng phái anh đến đây để làm quan, hơn nữa là người bình thường thì đều biết, bệnh viện là nơi sống chết tập trung, mỗi ngày đều có người sinh ra ở đây, cũng có người chết ở đây, cho nên bệnh viện cũng là nơi âm khí nặng nề!”
Hứ, đừng tưởng tôi là con gà, điều này tôi cũng biết đấy chứ bộ!
Hắn ta gãi đầu, cười mà không nói gì.
“Bác sĩ Âm, tôi bây giờ có thể đi ra ngoài để tìm ma chứ?” Tôi chưa quên hắn là một vị bác sĩ điều trị cho tôi, còn là viện trưởng cái bệnh viện này.
Hắn ta gật đầu.
Thế là tôi vội vàng xông ra ngoài.
Nhưng chưa ra khỏi phòng, viện trưởng Âm đột nhiên nói: “Cô La, cô nói rất hay, nhưng có vẻ cô quên mất một việc.”