Chương 45: Quy Định Kỳ Quặc
Tiểu Phấn từ trước đến nay đều mang phong cách đáng yêu, tôi thấy cô ta chẳng giống một nữ y tá, mà càng giống một tác giả viết tiểu thuyết chuyên đi thu thập đề tài, cho nên bình thường cứ thấy cô ta vui vui vẻ vẻ, hiếm thấy cô ta có biểu cảm buồn bã thế này, xem ra là thật rồi.
“Không chỉ là chủ nhiệm trước thân quen với tôi, tôi còn nghe nói trước đây cũng có nhiều bác sĩ gặp nạn, đếm loanh quanh cũng đến bảy người chết, bị điên cũng mười ba người. Đây đương nhiên là tính từ lúc bệnh viện này được lập nên, chứ không phải tính từ lúc tôi vào đây làm!”
Chết bảy người, điên mười ba người… con số này cũng có phải nhỏ đâu.
“Về đi, tôi sắp đến giờ nghỉ rồi, đến lúc đó không thể đi cùng cô được nữa.” Tiểu Phấn nhẹ nhàng kéo tay tôi.
Nhưng tôi vẫn muốn đến nhà vệ sinh nam để kiểm tra.
Cũng chẳng phải là do gan to, mà là do tôi thấy ngứa ngáy.
Dù gì trên đầu tôi còn có cái ô to thế, nếu như không nghịch ngợm một chút thì mất mặt cái người kia lắm.
“Hy Hy, cô đừng làm khó tôi nữa!” Tiểu Phấn lo lắng giục, cứ thế nắm lấy cổ tay tôi, xem ra là muốn bắt buộc tôi trở về: “Tôi không muốn chết, cũng không muốn trở nên điên khùng!”
Tôi thắc mắc: “Cô đã không muốn bị vậy, tại sao còn làm việc ở cái bệnh viện này?”
“Bởi vì lương ở đây cao hơn những nơi khác gấp hai gấp ba lần! Chúng tôi ký hợp đồng, hợp đồng chưa kết thúc cũng chẳng đi được, nếu đi thì không chết cũng sẽ điên!” Trời mỗi lúc một tối dần, Tiểu Phấn cũng càng lo lắng hơn, bóp cổ tay tôi đau điếng.
Vết thương của tôi vừa khỏi, cũng không còn sức lực mà giằng co với cô ta, cứ thế khi dần bị lôi đến cầu thang, tôi tóm lấy lan can, không muốn trở về phòng bệnh: “Đợi, đợi, đợi đã! Cô nói tất cả mọi người đều tan làm đúng giờ quy định, vậy đến đêm thì ai sẽ đi trực?”
Đúng rồi, tôi và Tiểu Phấn khác nhau, cô ta là y tá, sẽ tan làm đúng giờ quy định; nhưng tôi là bệnh nhân, hai tư tiếng đồng hồ đều ở trong viện, cho nên tôi đương nhiên đã thấy y tá trực đêm.
Tôi cũng không thích bà y tá trực đêm lắm, đó là một phụ nữ trung niên, không, bà ta càng giống với mấy bà đến tuổi mãn kinh, cả buổi đều mặt dài thườn thượt, còn ghê hơn cả quỷ, ngữ khí khi nói chuyện chưa bao giờ tỏ ra thân thiện, đều là những câu mệnh lệnh đơn giản, dường như bà ta đến đây không phải là chăm sóc bệnh nhân, mà là đến huấn luyện bệnh nhân. Cho nên tôi cũng không dám nói chuyện với bà ta bao giờ cả, mà bà ta cũng không có tâm tư mà giao lưu nói chuyện với tôi, lần nào xong việc cũng rời đi luôn.
Tôi không biết bà ta nhiều.
Bây giờ tôi thấy hơi kỳ quặc.
Theo lẽ thường, ở các bệnh viện khác thì các công nhân viên đều có ba ca đảo, nhưng bệnh viện này lại cố định hai ca, ban ngày thì tương đối nhiều, nhưng về đêm đi kiểm tra phòng bệnh thì chỉ có hai ba người là bác sĩ y tá thôi.
Mà lời của Tiểu Phấn làm tôi nghĩ về điều này: “Tối kiểm tra phòng bệnh? Ai kiểm tra? Bệnh viện có quy định là trước khi trời tối thì tất cả các công nhân viên đều phải rời khỏi bệnh viện, buổi tối sao lại có người trực ban?”
“Người y tá đó tên là… là…” Tôi đang định dùng tên để hỏi cho rõ thì lúc này mới nhớ ra, cái người chăm sóc tôi cả tháng nay, cái người đó không có bảng tên trước ngực!
Không chỉ không có bảng tên, còn không đeo kính!
“Tên là gì?” Tiểu Phấn vội hỏi.
Tôi ngại ngùng cười: “Bà ta không đeo bảng tên.”
“Không đeo bảng tên? Có lẽ nào là bệnh nhân mặc đồ y tá đi lừa mọi người?”
“Cũng có thể, bà ta đã có tuổi, chắc cũng tầm năm mươi tuổi.” Tôi nói mấy điểm chính, tuổi đương nhiên là quan trọng, theo như tôi biết, y tá cũng là một nghề có tuổi nghề ngắn, đa phần ở bệnh viện rất ít khi nhìn thấy các y tá lớn tuổi, đều là các cô y tá trẻ đẹp. Cho nên nếu tôi nói đến tuổi, có thể Tiểu Phấn sẽ có ấn tượng.
Nhưng Tiểu Phấn lại ngạc nhiên: “Năm mươi tuổi? Tôi ở đây làm việc được một năm rồi, tất cả các đồng nghiệp đều quen hết cả, chưa bao giờ tôi thấy một y tá tầm năm mươi tuổi cả. Người mà mỗi tối cô thấy, có khi lại là bệnh nhân giả mạo y tá cũng nên?”
“Cũng có thể lắm.” Tôi thấy cô ta đã muốn gấp rút tan làm, đùa thì đùa, nhưng tôi cũng không muốn Tiểu Phấn bị điên hay chết, thế là tôi bỏ tay khỏi lan can.
Cô ta kêu một tiếng, không ngờ tôi mau chóng bỏ tay ra thế.
Tôi chỉ lên lầu trên: “Tôi tự mình về được, cô đi đi.”
“Cô…?”
Điều này cũng chẳng có gì kỳ quặc, khi mới đến bệnh viện, tôi đã được viện trưởng dạy rồi, hắn ta nói với tôi, người bị bệnh tâm thần cũng không phải hai mươi tư giờ đồng hồ đều trong trạng thái điên loạn. Nếu có, cũng là do người đó quá nặng, phải nhốt vào phòng bệnh đặc biệt để giám sát. Mà hắn ta cũng rất chân thành khuyên tôi diễn một bệnh nhân lúc điên loạn, lúc lại bình thường, như vậy cuộc sống ở viện sẽ thoải mái hơn.
Chỉ là, cho dù có là “thỉnh thoảng bình thường”, tôi cũng không thể làm như kiểu quá bình thường được, nên có thể làm những việc điên khùng một chút, ví dụ như – việc dùng lung tung nhà vệ sinh nam nữ chẳng hạn.
Mà bây giờ tôi lại “bình thường” mà tha cho Tiểu Phấn thế này, thì trạng thái này cũng quá “bình thường” mất rồi, cho nên không tránh được sự ngạc nhiên của cô ta.
Nhưng cô ta cũng không nghi ngờ lâu, đột nhiên đôi mắt cô ta ngây dại, tự mình quay người, lần theo lan can rồi đi xuống.
Đây là…
Ma nhập?
Nhưng trời còn chưa tối!
Lúc này trước mặt tôi xuất hiện một người.
Âm Thao!
Nhìn thấy hắn, tôi mới ý thức được, một tháng đã qua rồi, hắn đến để hoàn thành công vụ đây.
“Cô đang tìm hiểu về việc của bệnh viện?” Hắn hỏi.
Tôi giả vờ ho mấy tiếng, ngại ngùng cười.
Hắn cau mày: “Nếu đã là người phàm trần, biết càng ít càng tốt.”
Ánh mắt tôi lướt khỏi người hắn, len lén nhìn Tiểu Phấn, lúc này cô ta đã như một con rô bốt đi xuống cuối hành lang, chỉ cần rẽ sang, sẽ rời xa khỏi tầm mắt của tôi…
Lúc này cằm tôi bị bàn tay lạnh buốt nắm lấy đẩy lên, bắt buộc ánh mắt tôi hướng về phía Âm Thao, đập vào mắt lúc này là một khuôn mặt không mấy vui vẻ: “Cô không thích nhìn bổn quân lấy một cái hay sao?”
“Không phải không phải…” Tôi ngại ngùng cười, trong lòng lại nghĩ: Anh giai ơi, tình cảm chúng ta có sâu đậm lắm đâu! Cho dù trước đây tôi có một xíu xíu tình cảm với anh, chúng ta cũng một tháng mới gặp một lần, cho dù có chút xíu tình cảm thì cũng bị thời gian mài mòn rồi, nhìn một cái mặt không quá quen biết, có kỳ cục không chứ!
“… Là do bổn quân không tốt.” Âm Thao thở dài: “Đều do công việc của bổn quân quá bận bịu, mỗi tháng chỉ có thể dành ra một ngày rảnh thế này, lặn lội đến nhân gian thăm cô.”
Tôi: “!!”
Hắn sao biết được tôi đang nghĩ gì? Chẳng lẽ hắn biết thuật đọc suy nghĩ của người khác.
Âm Thao gật gật đầu.
Tôi cũng quỳ!
Tôi ngay lập tức bật xa khỏi người hắn ba mét!
Thật kinh khủng! Lão này lại biết cả thuận đọc suy nghĩ người ta! Vậy trong lòng tôi muốn chửi mắng hắn, hắn cũng có thể nghe thấy hết hay sao? Tôi đi chết đây, lần trước khi gặp hắn, trong lòng tôi có những suy nghĩ về hắn, không phải hắn đã nghe thấy hết rồi chứ? Vậy, vậy, vậy, vậy thật là xấu hổ quá!!
“Cũng không hẳn là thế, chỉ có khi da tiếp da, có lẽ tôi sẽ đọc được một vài tâm tư của cô.” Âm Thao nói.
“Ồ…” Tôi thấy nhẹ cả lòng.
Lúc này, cầu thang có một người đang đi lên, đến trước mặt Âm Thao, cung kính hành lễ: “Âm Thập Nhị Gia.”