Chương 46: Hai Kẻ Ngốc Hẹn Hò
Người đến là viện trưởng Âm.
Nhìn thấy hắn ta hành lễ với Âm Thao, tôi hơi ngạc nhiên, bởi vì Âm Thiện trước mặt tôi có vẻ không coi Âm Thao ra cái đinh gì, làm cho tôi có cảm giác hai người họ là bằng vai phải lứa. Nhưng không ngờ, Âm Thiện gặp Âm Thao lại phải hành lễ, thái độ so với lúc nói chuyện với tôi hoàn toàn khác biệt, cho nên tôi mới ngạc nhiên như thế.
À, hóa ra chàng ta cũng phải hành lễ như thế?
Âm Thao nói: “Nhà ngươi vẫn chưa nói với cô ta quy định ở đây?”
Âm Thiện đáp: “Cô La dưỡng bệnh ở đây cả tháng nay đều nằm trên giường, đến ra khỏi cửa cũng không đi được, cho nên tại hạ nghĩ, nói với không nói cũng không vấn đề gì.”
“Sao lại không vấn đề gì!”
“Chẳng lẽ lần này Thập Nhị Gia đến, không phải là đưa cô La xuất viện hay sao?”
“…”
“Không phải à?” Âm Thiện hơi bối rối: “Tôi cứ tưởng cô La chỉ ‘tạm thời ở đây’.”
Âm Thao thở dài: “Mấy vụ án kiểu này trên dương gian thật khó nhằn.”
“Vậy Thập Nhị Gia định để cô La ở lại viện của tôi bao lâu?”
“Khoảng hơn ba năm gì đó.”
Thôi toang!
Không chỉ Âm Thiện, ngay cả tôi cũng suýt ngã ngửa ra!
“Đợi chút! Chẳng phải anh bảo đã phái người đi tìm sự trong sạch cho tôi hay sao? Chẳng lẽ một chút tiến triển cũng không có?” Mắt tôi ngân ngấn nước hỏi.
Âm Thao thở dài: “Có một vài tiến triển, nhưng cũng chưa có tác dụng gì. Cảnh sát có tìm ra một vài chứng cứ, chứng minh cô không liên quan gì đến vụ án nhà Từ Dương, nhưng với vụ án của Từ Viên Viên thì lại không tìm được kẻ tình nghi thứ hai ngoài cô. Nhưng họ vẫn tiếp tục điều tra, chỉ là, nếu chỉ dựa vào cách làm việc của mấy người cảnh sát trên dương gian này, thì có thể cuối cùng vẫn kết luận là không tìm ra chứng cứ để kết thúc vụ án.”
Hắn nói tiếp: “Nếu như thật sự thành ra như vậy, chỉ có thể để La Hy ở đây một thời gian, đợi qua đợt sóng gió này, nhà ngươi hãy viết một cái báo cáo, để cô ta rời khỏi đây.”
“Được ạ.” Khóe miệng Âm Thiện giật giật, hắn ta quay người lại, nhìn tôi, miễn cưỡng nói: “La Hy, cô đã ở viện này, thì tôi cũng chính thức nói về quy định ở đây cho cô biết…”
“Việc này để bọn ta về rồi hãy làm cũng được.” Âm Thao đột nhiên cắt lời Âm Thiện.
Âm Thiện: “?”
Tôi: “?”
Âm Thao đá đá mày với tôi: “Cái cô ngốc này, không phải cô đang nghĩ rằng chúng ta sẽ hẹn hò ở trong viện tâm thần đấy chứ?”
Tôi bị hắn làm cho kinh hãi tột độ!
“Hẹn, hẹn hò??” Âm Thiện cũng bị dọa sợ chết khiếp, vốn đang đứng ngay mép cầu thang, hắn ta nghe vậy, suýt rơi lăn lông lốc xuống dưới!
Âm Thao chẳng thèm để ý đến hắn ta, tóm lấy tay tôi, kéo xuống lầu.
Lúc này tôi mới để ý, lần này hắn mặc một bộ đồ hiện đại, bộ vest thẳng thớm, đúng thật là muốn hẹn hò nên ăn mặc chỉn chu như vậy.
Khi xuống dưới lầu tôi mới không nhịn nữa nên nói: “Chẳng phải anh bảo tôi là giấu thân phận của tôi sao? Anh làm thế này, không phải là đã bại lộ à?”
“Dù sao cô cũng phải sống ở đây mấy năm, có muốn giấu hắn ta cũng chẳng được, nên cứ thẳng toẹt ra. Hơn nữa cả tháng qua, cũng không phải tôi chưa làm gì cả. Tôi đã đào mộ của Âm Thiện và mười tám đời tổ tông nhà hắn ta, cũng đã điều tra kỹ lưỡng con cháu đời sau nhà hắn ta, bây giờ đã nắm rõ mười mươi trong lòng bàn tay rồi, giờ thì chẳng sợ hắn ta làm điều gì khó dễ chúng ta nữa.”
Nói xong, Âm Thao đắc ý nhìn tôi: “Tôi ‘đào’ được một tên tướng tốt từ trong tay Diêm Vương Đế, cũng tốn của tôi không ít công sức đâu!”
Trọng điểm của vấn đề không nằm ở câu này.
Cái chính là ở hắn đã đào mộ phần tổ tông nhà ai?
Trời ạ, người âm gian các anh có phong cách thật kỳ lạ, thấy không vừa mắt ai là đào mồ người đó lên? Ha, mà cũng đúng thôi, mấy anh thì đương nhiên ai cũng có mộ phần rồi…
Tôi đi ăn tối cùng Âm Thao, đi xem phim, dạo công viên, sau đó, ngắm ông trăng treo trên đầu, tôi thật muốn hỏi hắn: Anh giai này, anh thật muốn dạo công viên với tôi đến trời sáng hay sao?
Trước mười hai giờ đêm thì còn được, ngoài đường còn có người, rạp chiếu phim cũng có xuất chiếu đêm. Nhưng sau mười hai giờ, trên đường còn người quái đâu? Nếu như theo thói quen của bọn ma quỷ thích hoạt động về đêm, thì anh giai này đang có dự định đơn giản là nắm tay tôi dạo công viên tới sáng?
Ôi cha cha! Tôi là người phàm trần, đi chơi tối thì tôi cũng thấy bình thường, mà quá mười hai giờ, tôi, tôi, tôi… cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ rồi. Nhưng lại thấy, người ta khó lắm mới đến được một bận, nếu tôi không theo hắn tiếp lại thấy tội, thế là tôi cố gắng tiếp tục.
Nhưng thời gian quá dài, hai mí mắt tôi liên tục đánh nhau, ý thức dần bắt đầu cảm thấy mơ màng, lúc đó đột nhiên trí tò mò về chuyện thần bí ở bệnh viện tâm thần lại nổi lên trong tôi một lần nữa.
Đúng rồi nhỉ, hôm nay tôi cũng tìm hiểu ra một số chuyện.
Bệnh viện này quả nhiên là kỳ lạ, tất cả các nhân viên làm việc ở đó đều đeo kính mới đến làm việc, trước khi trời tối sẽ nhanh chóng rời khỏi đó, tất cả nói lên một điều bệnh viện đó về đêm không hề yên bình chút nào…
Trước đây tôi cũng nghe một số câu chuyện ly kỳ về bệnh viện như thế này.
Bệnh viện lúc về đêm sẽ có nhiều chuyện lạ xảy ra; Ví dụ như có một ông giáo sư ban ngày mổ xẻ tử thi để dạy thực tập sinh các thao tác phẫu thuật, mà về đêm lại chính ông ta bị tử thi đó mổ xẻ; Còn những âm hồn của thai nhi bị chết trong bệnh viện phụ sản…
Thật là, bệnh viện là nơi có thể sản sinh ra hàng ngàn đề tài bất tận cho các truyện yêu ma quỷ quái.
Mà bệnh viện tâm thần, nơi không tiếp nhận sinh, cũng chẳng tiếp nhận tử, ở đó rốt cuộc là có bí mật to lớn nhường nào…
Miên man nghĩ mà hai mắt tôi dần dần khép lại, đột nhiên cảm thấy dưới cằm bị kéo giật lên, làm tôi ngay lập tức tỉnh ngủ, lúc này tôi mới phát hiện mình đang nằm gọn trong vòng tay của Âm Thao.
“Hẹn hò với tôi, mà cô dám buồn ngủ?” Hắn không vui hỏi!
Tôi xấu hổ cười.
Trời ơi, anh giai ơi, hẹn hò theo cái cách khô khan của anh, thì ai thèm thích? Hẹn hò với một kẻ ngốc như anh, còn không bằng thả tôi về để tôi đi tìm hiểu bí mật của cái bệnh viện kia. Trong bệnh viện đó vào đêm chắc chắn sẽ khác so với ban ngày, thật tò mò không biết bệnh viện tâm thần đó về đêm sẽ có những cảnh tượng thế nào!
Mặt Âm Thao đanh lại: “Hẹn hò với bổn quân mà cô lại nghĩ đến cái bệnh viện tâm thần đó?”
Thôi chết rồi, tôi quên mất một điều là anh giai này biết đọc tâm tư!
“Cô gọi ai là anh giai?”
Tôi: “…”
Tôi không nói, cũng không dám nghĩ, trong lòng thấy khổ sở!
“Bổn quân không hiểu nổi đàn bà các cô, lần trước rõ ràng là cô có chút tình cảm với ta, tại sao lần này lại không thích thú gì với ta nữa?”
“Không có không có.” Tôi thấy tội lỗi vội vàng nói.
Hắn tức giận lườm tôi, tôi đoán, kẻ ngốc này thường có thói quen cao cao tại thượng, chắc chắn không quen đi chửi người khác, cho nên bây giờ hắn muốn mắng tôi cũng không biết mắng thế nào, có nên vui vì điều này không đây? É, lúc này mà tôi còn tâm tư đi nghĩ mấy thứ đó, cũng thật là giỏi quá.
“Này cô, có phải cô hay lòng đổi dạ rồi không?” Rất lâu sau, tên ngốc đó mới nói ra được một câu.
Đấy mà, tôi đã nói mà, tên ngốc này không biết mắng ai câu nào đâu!
Thật tốt quá, sau này sẽ không thường xuyên bị ăn mắng rồi, he he.
Tôi ho mấy cái, đang muốn dùng chiếc lưỡi trăm đường lắt léo của mình, làm cho tên ngốc này phục sát đất, thì hắn đột nhiên đưa mặt sát vào mặt tôi…
Ơ tư thế này là, chả lẽ…?