Chương 15: Thành Nam (14)
Trừ phi người nhà bọn họ có cái tai lừa cực dài.
Vương Nhị Mao lắc lắc đầu, đĩnh đạc đáp:
- Tiểu Cửu ca, vừa rồi đệ còn đi tìm huynh, hôm nay chúng ta bị thiệt, ngày mai có nên đi nữa không?
- Thiệt cái gì?
Trình Tiểu Cửu bị Vương Nhị Mao bất ngờ đổi đề tài chuyển trọng tâm câu chuyện, có chút chưa hiểu, liền hỏi lại.
- Lão già kia vốn là đáp ứng chúng ta dỡ lương thực một ngày nữa, sẽ cấp thù lao là một đấu gạo rưỡi, bốc dỡ một ngày mưa to, người vác lương thực đã chạy hết rồi, cho nên thuyền vẫn chưa dỡ hết. Những người này trong tay đều có thẻ trúc, ngày mai có thể tiếp tục dùng, cũng không tính là tổn thất. Nhưng chúng ta làm việc nửa ngày thì lợi cho ai hả? Không cấp cho chúng ta chút tiền công nào, chí ít cũng phải cấp năm cân gạo chứ.
Vương Nhị Mao gân cổ lên, hùng hồn nói.
Đám thiếu niên thấy trọng tâm câu chuyện này không hứng thú bằng câu chuyện vừa rồi, liền vỗ vỗ mông bỏ đi. Trình Tiểu Cửu tìm một chỗ sạch sẽ ở trên đài giếng, ngồi xuống, trầm ngâm chốc lát, thấp giọng nói:
- Ngươi không nói, ta thực sự quên rồi. Nhưng nếu hai chúng ta đã nhận thù lao, thì không được để yêu cầu giống như lần trước đó nữa, bằng không sẽ bị mọi người cho là tham lam đấy.
Vương Nhị Mao phẫn nộ:
- Hừ, đệ cũng hiểu hai chúng ta mà nhắc lại chuyện này, chắc chắn Chu gia sẽ có lý do thoái thác. Nhưng dù sao cũng là tiền công nửa ngày, chúng ta sẽ sống qua được cả mùa hè này. Lần sau không biết có sống còn không biết phải đợi đến lúc nào.
Bị gã nói như thế, Trình Tiểu Cửu cũng vô cùng tiếc rẻ. Tiền công nửa ngày không đáng tính toán chi li, nhưng lúc này tình trạng bản thân lúc này cũng không cho phép mình hào phóng. Cuối cùng hắn đã có tính toán, kéo Vương Nhị Mao sang một bên, thì thầm căn dặn:
- Hai chúng ta đã lĩnh được thù lao nhiều rồi, nếu tiếp tục đi đầu hẳn sẽ bị người ta ghen ghét. Như hai người họ Lưu, họ Sử kia không đi giúp phủ vải lên thuyền, cho nên chắc chắn hai người họ sẽ không được trả thù lao năm đấu gạo. Ngày mai lên thuyền, chúng ta sẽ đi theo hai người này, bọn họ chắc chắn sẽ không bằng lòng tính toán tiền công của một ngày thành nửa ngày, chỉ cần bọn họ đi đầu yêu cầu tiền công, chúng ta sẽ trà trộn vào trong đó, dù gì lương thực của lão Chu gia nhiều, sẽ không thiếu chúng ta một đấu nửa đấu đâu.
Ánh mắt Vương Nhị Mao lập tức vui mừng:
- Đúng, chúng ta cứ làm như vậy, cứ bám theo hai người Lưu, Sử.
- Đừng để bọn họ phát hiện ra.
Trình Tiểu Cửu gật đầu.
- Tiểu Ca đọc quá nhiều sách, tâm tư tỉ mỉ hơn đệ.
Vương Nhị Mao vô cùng bội phục, lại ngưỡng mộ nữa. Ánh mắt quét một vòng, gã lại thấy đám bạn đi hết rồi, càng hạ thấp giọng hơn, chỉ có hai người nghe được, hỏi:
- Tiểu Cửu ca, Yêm nương bảo đệ hỏi huynh một việc, ngày hôm nay chúng ta kiếm được hai xâu tiền phải làm sao bây giờ? Là mua gạo phòng trừ, hay là đào chỗ chôn xuống, nếu không để nhiều tiền trong nhà như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị tiểu tặc dòm ngó.
Trình Tiểu Cửu lại càng hoảng sợ, nhanh chóng suy nghĩ. Hai xâu tiền ở ngõ Lư Thỉ không phải là con số nhỏ, nếu như bị kẻ trộm dòm ngó, vậy thì a nương một mình ở nhà lại càng nguy hiểm rồi, nhưng biết giấu nó đi đâu đây, toàn bộ viện tử bé bằng lòng bàn tay, trong phòng cũng vừa đủ dịch chuyển cái mông thôi.
- Nếu không ngày mai chúng ta đi đổi gạo với lão Chu gia được không?
Vương Nhị Mao thấy Trình Tiểu Cửu vẻ mặt trịnh trọng, cẩn trọng hỏi. Phụ thân gã đã mất lâu rồi, trong nhà ngoại trừ gã thì không còn nam đinh nào, vạn nhất tiểu tặc trộm tới cửa, chỉ có mẹ già với mấy muội muội, sao có thể đối phó được.
- Đừng đổi với lão Chu gia.
Trình Tiểu Cửu nhẹ nhàng lắc đầu.
- Gạo của Lão Chu gia vừa bị ngấm nước, ngươi cầm tiền đi đổi, chắc chắn sẽ đổi phải gạo xấu, không được đâu. Tại thành Bắc có một cửa hàng gạo có bán kê và tiêu, giá cả rẻ hơn gạo nhiều, ăn cũng được. Giờ chúng ta đẩy xe đến đó, giả vờ trước mặt mọi người là đi đổi mấy túi kê về, sau đó nói là tiêu hết tiền rồi, để tránh người khác có lòng xấu.
Vương Nhị Mao chớp chớp mắt nửa ngày mới hiểu những lời Trình Tiểu Cửu nói:
- Đổi toàn bộ? Vậy đẩy xa thôi, hai chúng ta sẽ làm cả đêm nay.
Trình Tiểu Cửu cười gật đầu:
- Tìm người mượn chiếc xe đẩy, hai chúng ta mỗi người một chiếc, một xâu mua kê, nửa xâu mua tiêu, còn lại nửa xâu tiền, đêm nay chôn ở một chỗ vắng vẻ, không cho người ngoài biết. Ta tính toán, sau này giả cả lương thực có thể tăng lên, chứ không thể hạ xuống đâu. Hôm nay chúng ta đi đổi số lương thực này về, nếu như chúng ta ăn không hết, nhân lúc giá cả tăng lên thì lại bán ra ngoài, còn có thể kiếm được chút lợi nhuận.
- Ừm
Vương Nhị Mao gật đầu thật mạnh, hai mắt rực sáng. Lúc này giá cá một đấu gạo mười Nhục Hải, kê và tiêu giá không cao như gạo, trên cơ bản tám Nhục Hảo có thể mua được một đấu. Một nghìn tiền có thể mua được hơn một trăm hai mươi đấu kê, nếu như trả giá tốt, có thể mua được một trăm ba mươi đấu. Một trăm ba mươi đấu kê, sáu mươi lăm đấu tiêu, vậy thì tổng cộng là gần ba nghìn cân lương thực, chất tại trong nhà, có thể để từ mặt đất đến tận đỉnh nhà ấy chứ. từ buổi tối hôm nay sẽ không phải chịu đói nữa, không phải mơ thấy cơn ác mộng bị đói nữa, tay ôm lương thực mà ngủ, trong mộng cũng là mùi thơm của gạo.
Không đợi gã bật cười thành tiếng, Trình Tiểu Cửu lại phủ quyết đề nghị này:
- Không được, nhiều lương thực như vậy, chắc chắn là dụ chuột tới. Hơn năm nghìn cân lương thực, riêng hai chúng ta cũng khó mà đẩy được rồi.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Vương Nhị Mao chán nản ngồi xuống, cầm lên một khối đá nghịch nghịch.
Trình Tiểu Cửu cũng rất ảo não, đưa mắt nhìn quanh đài giếng. Tới giờ khắc này, hắn mới phát hiện thì ra hai xâu tiền là mua được nhiều thứ như vậy, đổi thành lương thực, chí ít có thể đảm bảo hai mẹ con không phải chịu đói nữa. Nực cười chính là lúc trước mình vẫn còn không nghĩ đến con số này lại nhiều như vậy, mà càng buồn cười hơn là, trên đường về nhà, hắn còn nhìn theo bóng dáng của Hạnh Hoa mà tự nhủ, trước khi nhập tịch, hắn nhất định phải kiếm đủ hai mươi quan tiền đến nhà nàng cầu thân.
Niềm vui sướng trong lòng dần dần bị sự phiền muộn thay thế, tâm trạng của Trình Tiểu Cửu rốt cuộc đã từ vận sa sút quay về hiện thực. Mỗi một câu nói hôm nay của Tiểu Hạnh Hoa đều trở nên cực kỳ rõ ràng, giống như đã khắc sâu vào trong tâm khảm hắn, mỗi lần nghĩ tới, tim hắn đều đau nhức như bị kim châm.
Hắn nghiêm mặt tái nhợt ngồi xổm xuống đất, hít thở khói bếp ở ngõ Lư Thỉ, đầu váng mắt hoa. Hai mươi quan tiền, gấp nhiều lần số tiền có trong tay hắn! Sự phẫn nộ do phu phụ Chu Vạn Chương khiêu khích gây nên và niềm vui sướng bởi sự quan tâm của Tiểu Hạnh Hoa mang tới đều từ từ biến mất. Giờ khắc này, hắn chỉ cảm nhận được sức nặng của tiền tài. Một cơn lạnh băng như mùa đông giá rét ập tới, ép hắn không thở nổi, khiến hắn không thể giãy dụa, lại càng không thể nào trốn tránh được.
- Tiểu Cửu ca, tiểu Cửu ca ngươi làm sao vậy?
Vương Nhị Mao bị những biến hóa trên mặt của Trình Tiểu Cửu mà hoảng sợ, ngồi xổm xuống quan tâm hỏi han.
- Không, không sao.
Trình Tiểu Cửu vỗ mạnh đầu, đáp lại:
- Ta hơi mệt, cho nên mới ngồi xuống một chút. Chúng ta về nhà trước, cất tiền thật kỹ, vài ngày tới chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đợi ngày mai hai chúng ta kiếm thêm gạo nữa, sau đó mới tĩnh tâm từ từ nghĩ cách vậy.
- Vâng, vâng, đệ nghe theo huynh. Tiểu cửu ca, mẹ nói, huynh có tiền đồ, bảo đệ phải nghe theo lời huynh.
Vương Nhị Mao không dám chọc vào Trình Tiểu Cửu đang đờ đẫn, liên thanh đáp ứng.
Trình Tiểu Cửu nhẹ nhàng gật đầu, có chút không dám đối mặt với ánh mắt tín nhiệm của bằng hữu, mình thật sự có bản lĩnh sao? Mình có biện pháp để thoát khỏi khốn cảnh hiện tại sao? Hắn cắn mạnh đầu lưỡi, đuổi những suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu óc mình, sau đó kéo tay Vương Nhị Mao, trịnh trọng nói:
- Ngày mai, lúc chúng ta sẽ đem bốn xâu tiền này làm vốn, nghĩ cách buôn bán. Nói chung vẫn một câu nói, tiền chạy về phía trước, người nhanh chân đuổi theo. Tiền dễ kiếm, người kiếm tiền khó. Ta không tin, chúng ta là trời sinh tiện mệnh không thể trở mình được!
- Đệ và huynh kết nhóm, một người một nửa, buôn bán lời chia đều, thưởng cho mỗi người một nửa.
Vương Nhị Mao bị lời nói của Trình Tiểu Cửu làm cho hào khí dâng trào, gật đầu, lớn tiếng nói.
- Mỗi người một nửa!
Trình Tiểu Cửu cười đấm vào ngực Vương Nhị Mao.
Tiếng cười của hai thiếu niên vọng trong nắng chiều, nhập vào trong ngõ, lan vào trong khói bếp chạng vạng. Tận đến nhiều năm sau, mọi người khi qua ngõ Lư Thỉ, vẫn như nghe thấy tiếng cười quanh quẩn tại đài giếng.