Chương 26: Oanh Kha (3)
Ngay cả đám phụ tá trong Huyện nha cũng ầm ầm nịnh họt Huyện Lệnh, khen ngoại trừ Huyện Lệnh Lâm đại nhân ra, trên đời này tuyệt đối không có người thứ hai trí giả hơn có thể nghĩ ra cách báo danh như này, có thể khảo nghiệm thể lực của dân tráng ứng mộ, làm cho mặt mày Huyện Lệnh đại nhân tươi tắn như mùa xuân, vô cùng xán lạn. Đột nhiên thấy hai thiếu niên choai choai xông tới, tất cả đều giật mình kinh hãi, đám sai dịch giơ côn ra đón, hùng hồ quát:
- Thiếu niên ở đâu, không biết đây là sàn đấu sao, mau cút ra, đừng trở ngại Huyện lệnh đại nhân chấp hành công vụ.
Trình Tiểu Cửu và Vương Nhị Mao lại càng hoảng sợ, tiếp tục lảo đảo về phía trước vài bước rồi mới ngừng được thân mình, vừa cong người thở hổn hển, vừa chắp tay hỏi:
- Xin... xin hỏi sai dịch đại thúc, ở đây chiêu mộ hương dũng đúng không?
- Chúng ta.... chúng ta đến đây báo danh, xin hỏi sai dịch đại thúc, lão gia phụ trách báo danh là vị nào ạ?
Chúng sai dịch nghe vậy sửng sốt, tỉ mỉ quan sát hai người một lần nữa, xác định hai người trước mắt đúng là nhỏ con, liền dùng hỏa côn đẩy ra sau vài cái, lớn tiếng quát:
- Cút, ra chỗ khác mà chơi. Trời nóng thế này, lão gia chúng ta không có thời gian đâu mà để ý tới hai thằng nhóc các ngươi.
Hai thiếu niên bị đẩy lui ra sau, căn bản không có cơ hội tới gần Điểm tướng đài nữa. Mắt thấy trên sàn đấu có vài người, Trình Tiểu Cửu vội vững hai chân, ôm quyền thi lễ tới trước điểm tướng dài:
- Xin hỏi Huyện Lệnh đại nhân, trên bảng mộ binh từng nói chỉ sát hạch phẩm hạnh, ý chí và thể lực, chứ không hề thấy nói là kiểm tra cả tuổi tác nữa. Hai chúng ta đích xác còn quá trẻ, nhưng Lý tướng quân do Bệ hạ thân điểm năm mười sáu tuổi đã suất tám trăm tinh binh đi chống lại Liêu Đông, hai chúng ta tuổi cũng tương đương ông ấy, chẳng lẽ ngay cả làm một hương dũng cũng không làm nổi hay sao?
Hắn đã hạ quyết tâm kiếm được ba đấu gạo kia, cho nên hai chân như mọc rễ trên mặt đất, đám nha dịch đẩy vài cái cũng không đẩy được hắn, tức giận hét to:
- Cút ngay, thằng nhóc ngươi còn chưa lớn hẳn, làm gì có sức, nếu ngươi không mau cút đi, đừng trách bố đây không nể nang đấy.
- Không đi đấy, nếu các ngươi không quy định hạn chế độ tuổi, thì không được đuổi chúng ta đi.
Vương Nhị Mao cũng nóng mắt, hai tay cầm lấy một cây hỏa côn, đẩy lại đám sai dịch.
Đang giằng co, chỉ nghe trên Điểm tướng đài có tiếng giòn tan, Huyện Lệnh Lâm Đức Ân vỗ mạnh kinh mộc đường, quát lớn:
- Không được vô lễ, mau mau mời hai tiểu tráng sĩ vào, bản huyện muốn đích thân khảo hạch hai người họ.
- Dạ, đại nhân.
Sai dịch đáp ứng, sau đó hung hãn lườm hai thiếu niên, thở phì phì rẽ ra một lối đi. Trình Tiểu Cửu và Vương Nhị Mao đi nhanh về phía trước, tới dưới Điểm tướng đài, ôm quyền thi lễ với Huyện lệnh đại nhân:
- Trình Danh Chấn Bình Ân bái kiến đại nhân.
- Vương Nhị Mao Quán Đào bái kiến đại nhân.
- Miễn lễ.
Huyện Lệnh huyện Quán Đào Lâm Đức Ân cười xua tay. Vừa rồi Trình Tiểu Cửu ở dưới đài đột nhiên nhắc tới Lý tướng quân chính là Hùng Võ lang tướng Lý Húc đã được Hoàng đế bệ hạ vào mùa xuân dùng làm nhân vật điển hình thông báo cả nước để khích lệ sĩ khí, nghe nói người này mười lăm tuổi tòng quân, mười sáu tuổi đã suất lĩnh tám trăm binh sĩ giết tới Liêu Đông, đánh cho mấy chục vạn đại quân dưới trướng tướng Cao Nguyên Tiểu Sửu như tượng đất cây gãy. Một đứa trẻ lớn lên ở trong dân gian có thể lưu loát nói ra ví dụ về vị anh hùng đã được quan phủ khen ngợi, lấy đó làm gương cho bản thân, đương nhiên ý nghĩa là Huyện lệnh lão có bản lĩnh giáo hóa nổi tiếng rồi. Một đứa trẻ như vậy nếu như thêm vài năm nữa, năm sau trong quận làm công văn báo danh lên kinh sư, tên tuổi của Lâm Đức Ân lão đương nhiên là sẽ nằm ở ngay trang đầu rồi!
Quan sát Trình Tiểu Cửu từ trên xuống dưới một lần nữa, càng nhìn Lâm Huyện lệnh càng thấy thuận mắt, y phục trên người cậu thiếu niên này tuy hơi cũ một chút, nhưng lại vô cùng sạch sẽ, thể cốt tuy rằng khá tráng kiện, trên người mang phong thái của một trí thức, hơn nữa cậu ta lại can đảm không tầm thường, người khác nhìn thấy lão thì sợ hãi run lẩy bẩy, không dám đứng đối diện với lão, không dám nhìn lão, mà thiếu niên họ Trình trước mắt này rõ ràng là đứng ở dưới Điểm tướng đài không kiêu ngạo không siểm nịnh, thỉnh thoảng còn nhìn mình vài lần, không hề có chút sợ sệt nào.
- Ngươi tên là Trình Danh Chấn? Từng đọc sách chưa?
Quan sát tỉ mỉ Trình Tiểu Cửu vài lần, cuối cùng Huyện lệnh đại nhân cũng mở miệng.
- Hồi bẩm đại nhân, vãn bối cũng từng đọc sách, hiểu được chút ít.
Trình Tiểu Cửu gật đầu, cố gắng để biểu hiện của mình được tự nhiên nhất. Bị Huyện lệnh nhìn chằm chằm khá lâu, bảo hắn không căng thẳng thì là nói dối. Nhưng để mình và mẫu thân không tiếp tục chịu đói, dù thế nào hắn cũng phải ứng phó được. Bằng không bỏ qua cơ hội trước mắt, ngày ngày hắn lại phải đi khắp nơi tìm việc, chút khuất nhục này là nhỏ, nhưng tư vị sợ hãi bất đắc dĩ thực sự rất là khó chịu.
- Ừm.
Lâm Huyện lệnh chậm rãi vuốt chòm râu, ánh mắt lần thứ hai tỉ mỉ quan sát Trình Tiểu Cửu, lại quan sát Vương Nhị Mao bên cạnh hắn, như có chút suy nghĩ. Vương Nhị Mao đang khẩn trương như có một trăm móng vuốt cào xé trong lòng, cảm nhận được sự khinh thị trong ánh mắt của Lâm Huyện lệnh, cũng gắng gượng ngẩng cao đầu, cố gắng không để lộ sự sợ hãi của mình.
- Ừm.
Lâm Huyện lệnh lại gật đầu:
- Bằng hữu của người cũng không tệ, hắn cũng từng đọc sách rồi sao?
- Hồi bẩm đại nhân.
Vương Nhị Mao định trả lời, Trình Tiểu Cửu chắp tay thi lễ, nói:
- Tiểu đệ Vương gia gần đây vẫn luôn theo vãn bối học tập viết tự, đã nhập môn, rất nhanh sẽ có tiến triển.
Nghe vậy, Vương Nhị Mao thiếu chút nữa thì thổ huyết, mẫu thân y xác thực từng đề cập, nói y suốt ngày chơi bời, nên theo học với Trình Tiểu Cửu. Trình Tiểu Cửu cũng từng đồng ý, còn bắt đầu dạy y đọc sách. Nhưng từ lúc hai người tương giao đến giờ, y mới chỉ học xong chữ thứ nhất về họ và tên của mình. Nhưng dù vậy chữ "Mao" nhiều nét hơn thì y cố đến thế nào cũng không thành thục được, chỉ khi nào đặt bên cạnh chữ "Nhị" thì còn miễn cưỡng nhớ chút, bởi chữ "nhị", và ngoài từ Nhị ra thì toàn bộ đều lạ lẫm.
Ai ngờ hôm nay Huyện Lệnh lại không khảo võ nghệ đầu tiên mà là khảo đọc sách biết chữ. Sớm biết như vậy, Nhị Mao đã sớm chăm chỉ đọc sách rồi, sao đến mức gặp phải tình cảnh như lúc này chứ?
Cũng may Lâm Huyện lệnh chỉ tùy ý hỏi chứ không thật sự kiểm tra chữ viết của hai người.
- Ừ, thiếu niên biết nỗ lực là tốt rồi.
Lão rất hài lòng đối với câu trả lời của Trình Tiểu Cửu, cười nói. Vừa nghiêng đầu một chút, lão lại phát hiện đã có nhiều dân tráng ứng mộ chạy tới sân đấu, lập tức lớn tiếng ra lệnh:
- Người đâu, cho bọn họ đăng ký tính danh, nhưng trước tiên phải đăng ký tên họ cho hai vị thiếu niên này đã, sau đó quản gia sắp đặt, bản huyện muốn tỉ mỉ khảo hạch bản lĩnh của bọn họ.
- Vâng, đại nhân.
Nha dịch và đám phụ tá đang xem náo nhiệt cũng đồng thanh đáp lại, đẩy dân tráng đang đứng xung quanh xếp thành hàng, từng người đăng ký một. Vài Bang nhàn có khí lực bắt đầu khiêng hai khóa đá, năm sáu bộ cung đo đất, còn có một cái giá binh khí, trên đó treo rất nhiều binh khí thường dùng ở sau Điểm tướng đài ra.
Thấy các sai dịch và thủ hạ của mình đã chuẩn bị xong xuôi, Lâm Huyện lệnh cố tình muốn kiểm tra bản lĩnh của Trình Tiểu Cửu trước, lão nhìn hắn, vẻ mặt ôn hòa hỏi:
- Nhìn vóc dáng của ngươi, khả năng đã học võ nghẹ, có thể nói cho bản huyện biết tiến cảnh ra sao rồi?
- Bẩm đại nhân, vãn bối cũng từng học võ nghệ, nhưng cũng chỉ là bình thường mà thôi.
Trình Tiểu Cửu ôm quyền, cao giọng đáp.
- Bình thường thôi sao?
Lâm Huyện lệnh cười truy hỏi.
Không đợi Trình Tiểu Cửu đáp lại, Vương Nhị Mao trước đó vẫn không chiếm được cơ hội thể hiện liền đĩnh đạc ôm quyền giành trước trả lời với Huyện lệnh:
- Bẩm báo đại nhân, Tiểu Cửu ca hắn là khiêm tốn đó ạ, trên thực tế, hắn văn võ song toàn, chúng ta ở ngõ nhỏ kia... à không phải, mà là toàn bộ huyện Quán Đào không ai có thân thủ như hắn ạ.
- Ồ!
Lâm Huyện Lệnh cười hỏi:
- Ngươi là Trình Tiểu Cửu?
- Bẩm báo đại nhân, vãn bối còn có một tên gọi khác là Trình Tiểu Cửu, đều là các bằng hữu trêu đùa, không phải là tên chính thức.
Trình Tiểu Cửu cũng không rõ ràng lắm vì sao Huyện Lệnh đại nhân trên đài lạ có hứng thú đối với cái tên của mình còn hơn cả so với thân thủ của hắn, lại hành lễ, cẩn trọng trả lời.
- Tốt, ừ, rất tốt.
Lâm Huyện lệnh liên tục gật đầu, trên mặt hiện ra ý cười khiến Trình Tiểu Cửu sợ hãi. Hắn đương nhiên không biết vị Huyện tôn trước mắt này đã bị một vị "đại nhân vật" bí mật giao phó phải chiếu cố một thiếu niên có tên là Trình Tiểu Cửu, lão đang phát sầu đi tìm tên tiểu tử vô danh này, đúng lúc thì hắn ta lại tự tới cửa. Mà trên sàn đấu, lại là một cơ hội tốt để một người bộc lộ tài năng, bất luận Huyện lệnh đại nhân có ưu ái hắn thế nào, cũng đều có thể hợp lẽ, sẽ không ai nghi ngờ gì.
Đang hồ nghi, lại nghe Huyện lệnh ở trên đài hỏi:
- Trình Danh Chấn, ta muốn kiểm tra sát hạch võ nghệ của ngươi, ngươi có bằng lòng không?
- Vãn bối cả gan, nguyện bêu xấu trước mặt đại nhân.
Trình Tiểu Cửu biết bất luận ánh mắt giả dối của Huyện lệnh đại nhân là ẩn giấu phúc hay họa, thì hắn cũng khó mà thoát khỏi được, trong lòng quyết tâm, cao giọng trả lời.
- Tốt, quả nhiên là độc nhi mới sinh không sợ hổ!
Lâm Huyện lệnh cười to, tay chỉ vào hai khóa đá đặt ở giữa sàn đấu:
- Hai chiếc kia một chiếc nặng tám mươi cân, một chiếc nặng một trăm cân, ngươi có thể nhấc một trong hai cho bản huyện xem không?
- Dạ đại nhân!
Trình Tiểu Cửu ôm quyền về phía trên đài, sau đó vén vạt áo thắt bên hông, bước nhanh đến khóa đá trước mặt. Ngày đó tại bến tàu khiêng vác bao, độ nặng cũng không hề kém gì. Khóa đá kia có hai tai nhỏ hai bên, hắn tay phải nắm lấy tai bên phải, tay trái nắm lấy tai bên trái, hai tay gồng sức nâng lên, bước nhanh ba bước đi đến trước điểm tướng dài.