Khai Quốc Công Tặc

Chương 58: Đông Môn (10)

Chương 58: Đông Môn (10)

Chiến đấu vào ban ngày càng khó khăn hơn ban đêm nhiều lần. Mặc dù trận chiến đêm qua khiến cho người ta cảm thấy khủng hoảng, nhưng mọi người đều không nhìn rõ quân số của lũ giặc. Trong lòng ít nhiều cũng còn ôm một chút hy vọng sẽ may mắn giành được chiến thắng. Nhưng theo như tình hình trước mắt hy vọng của bọn họ mong manh tựa như giọt sương sớm mai đọng trên ngọn cỏ. Ánh mắt trời của ngày mới soi rọi toàn bộ sự vật sự việc, bao gồm cả những lo lắng sợ hãi mà những người lính Hương dũng cố gắng giấu kín trong lòng.
Số lượng quân địch không phải là gấp quân ta hai mươi lần, mà là một trăm lần! Nếu cũng coi những người già và trẻ nhỏ tay đang múa may mộc côn khảm đao là binh lính thì sự chênh lệch về số lượng quả thật là quá lớn. Nhìn thấy những thân hình yếu ớt của lũ tay sai, đối phương thậm chí chẳng nỡ hướng mũi tên về phía bọn họ. Tuy nhiên khi chạy gần đến rào chắn, bọn chúng tay lăm lăm mộc côn đã được vót nhọn một đầu, khảm đao sắc lẹm nhằm thẳng hướng quân ta mà đâm chém.
Bất luận cái người cầm vũ khí ấy có yếu đuối già cả như thế nào đi chăng nữa, lực sát thương của gươm đao giáo mác đều có khả năng làm chết người. Những người lính Hương dũng nhìn thấy rõ cái giá phải trả cho sự do dự của bọn họ là quá lớn, thoáng một cái mà đã đến mười mấy người ngã xuống.
- Đâm chết chúng đi, nếu chúng không chết thì chúng ta sẽ chết!
Vài người Đội chính gào thét ra lệnh cho đám quân lính, sau đó đích thân cầm giáo mác xông lên trận tuyến, trong tay cầm chắc ngọn giáo nhuốm máu, dẫn đầu đoàn quân tiến lên đâm chết lũ giặc gồm người già và trẻ nhỏ kia, khiến cho chúng chết gục dưới rào chắn
Trên chiến trường không có sự thương xót, nếu như không phải ngươi chết thì là ta chết. Trận chiến tiếp tục diễn ra kịch liệt giữa hai bên rào chắn, thảm khốc và hỗn loạn. Đứng trên vị trí chỉ huy, Trình Tiểu Cửu không thể tin được rằng đằng sau lũ quân giặc đó lại có tướng lĩnh thống nhất điều động quân sự. Những trận tiến công như vũ bão ấy rõ ràng không có một tiết tấu cụ thể nào, không phân rõ đội hình, người già, trẻ nhỏ, kẻ khỏe, người yếu, tất cả đều như một bầy ong vỡ tổ, ồ ạt xông lên chém giết. Các loại vũ khí: đoản đao, trường mâu, cung tên, giáo mác cùng với các loại vũ khí công năng không giống nhau, lực sát thương không giống nhau khác, cũng chẳng được phối hợp một cách khoa học, bọn giặc đó hoàn toàn là chém bừa đâm bừa, trúng đâu thì trúng.
So với sự công kích không có một chút binh pháp nào của quân giặc, những chiến thuật thủ thành của quân ta rõ ràng là nghiêm chỉnh và có hiệu quả hơn nhiều. Khi mà khoảng cách giữa lũ giặc và chân thành chỉ còn có hơn tám mươi bước, quân lính Hương dũng bắt đầu bắn mũi tên về phía quân địch để cản bước chúng. Sức sát thương của mũi tên làm bằng thanh trúc là vô cùng hạn chế, cái tình cảnh mà những tên giặc bị trúng bốn năm mũi tên mà vẫn chạy nhảy trên chiến trường là chuyện không còn hiếm gặp. Nhưng hiệu quả của chiến thuật bắn tên này là ở chỗ, nó làm nhụt đi ý chí chiến đấu, sĩ khí của quân giặc. Đại bộ phận kẻ địch đều không có được cái dũng khí mang theo vết thương mà quên mình chiến đấu. Thường thì sau khi đã bị trúng một mũi tên thì sẽ sức hăng hái xung phong đã bị giảm đi mất một nửa. Bị trúng mũi tên thứ hai thì sẽ dừng lại lo lắng kiểm tra vết thương. Rất ít có tên giặc nào sau khi đã trúng ba mũi tên mà vẫn còn xung phong lên trước chiến đấu như lúc ban đầu, nhưng đến lúc đó thì sức lực của bọn chúng cũng chẳng còn được là bao nữa, thân thể không còn linh hoạt như trước khi không bị thương. Qua hàng rào chắn, đội quân Hương dũng có thể vô cùng thuận lợi để tác thành cho sự dũng cảm của bọn chúng.
Hàng rào chắn sơ sài được dựng lên một cách vội vàng vô hình chung lại trở thành Quỷ môn quan của bọn giặc, khiến cho bọn chúng chết thê thảm bên phía ngoài thành. Hàng rào chắn nhỏ hẹp ấy và thanh giáo bạch lạp phối hợp với nhau một cách hết sức ăn ý. Nếu như không phải do anh em huynh đệ đột nhiên đứng sững người do dự, thì cái lũ giặc trong tay chỉ có toàn là đoản đao ấy làm sao có thể chém trúng người quân ta được. Ngược lại đội quân Hương dũng chỉ cần nhằm trúng bóng dáng cát y đằng sau rào chắn mà dùng thanh giáo trong tay đâm mạnh một nhát, ắt hẳn sẽ có thêm một tên giặc bị tiêu diệt.
Giao chiến từ lúc trời hửng sáng cho đến tận giữa trưa, ngoại trừ cái lúc muốn nhìn rõ tình hình của đối thủ, vì do dự mềm lòng nên mới sơ suất bị tổn thất một chút ra, quãng thời gian còn lại, ưu thế cục diện trận chiến đều nằm trong tay quân Hương dũng. Tỉ lệ thương vong của hai bên có một sự chênh lệch rất lớn. Một vài hiệp giao chiến, anh em huynh đệ phối hợp với nhau ngày càng ăn ý hơn, đã tạo nên chiến tích đáng khâm phục, giết chết hơn năm mươi tên giặc mà không mất bất cứ một tổn hại về người nào. Nhưng Trình Tiểu Cửu không vì những thắng lợi trước mắt mà cảm thấy mừng rỡ, đặc biệt là khi nhìn thấy những trận bụi cát đang bay mịt mù bên phía doanh trại của địch. Khóe mắt của hắn không kìm được mà giật lên vài hồi, cũng may là lúc đó chiến trận ác liệt, mới không có ai phát giác ra hắn đang hết sức hoảng loạn.
Đám bụi đó là do có một toán người cưỡi ngựa giấy bụi mù trời, điều đó cũng có nghĩa là dưới trướng của Trương Kim Xưng có kị binh! Mặc dù căn cứ theo đám bụi trước mặt thì số lượng kị binh của hắn không vượt quá được một nghìn quân, nhưng đối với tình cảnh của Huyện Quán Đào, xung quanh là dải đất bằng hoang dã này thì một nghìn quân kị binh cũng đủ san bằng vòng phòng ngự của năm nghìn đến tám nghìn quân Hương dũng. Điều khủng khiếp hơn chính là khả năng đột kích đường dài của kị binh. Chiến mã chạy trên bình nguyên, cho dù là chạy một đoạn ngắn trong vòng một canh giờ, cũng bằng một người bình thường đi bộ hơn một ngày. Đồng thời điều đó cũng có nghĩa là quan lại và bách tính lê dân của Huyện Quán Đào không có cơ hội bỏ thành mà chạy trốn. Chỉ cần đánh mất đi sự phòng ngự bên ngoài thành, những tên kị binh cưỡi ngựa kia sẽ chẳng khách khí gì đuổi xông lên từ phía sau, chém giết từng người trong thành.
- Cái tên điên Trương Kim Xưng này!
Đổng Chủ bộ sắc mặt trắng bệch mở miệng chửi lớn. Quân kị binh kéo theo một bầu trời mù mịt những bụi đang ngày càng cách rất gần đống đổ nát phía Nam thành, chiến thuật dùng kị binh để công thành quả thật là vô tiền khoáng hậu. Hơn nữa độ cao của thành có thể chặn đứng được bước phi của chiến mã hay không thì không ai có thể dám chắc. Đổng Chủ bộ nhớ rất rõ rằng chính bản thân gã ban đầu vì muốn rút lõi công trình kiếm tiền bỏ túi nên gã đã cố ý hạ thấp độ cao của rào chắn từ chín thước ba thốn xuống còn tám thước năm thốn, những khoản tiền mua nguyên vật liệu còn thừa hiện vẫn đang được giấu kín trong nhà của gã, một đồng cũng chưa kịp tiêu đến.
- Chiến mã không dễ gì mà có được, hắn chưa chắc đã dám hi sinh!
Trình Tiểu Cửu chau mày suy nghĩ, đưa ra những phán đoán đối với mục đích của Trương Kim Xưng.
- Ta cho rằng hắn xuất kị binh như vậy chỉ là để tăng thêm tinh thần chiến đấu và làm giảm sĩ khí của quân ta mà thôi. Bức tường đổ phía Nam thành vẫn còn cao nửa trượng, nếu như không chuẩn bị sẵn một đường nối hình nơm cá thì chiến mã không có cách nào tiếp cận được hàng rào chắn!
`
Dường như để khẳng định cho những phán đoán của Trình Tiểu Cửu, càng tiến gần đến chiến trường đám bụi cát trước mặt lại càng dần dần thu nhỏ. Có khoảng hơn bảy trăm chiến mã cao thấp không đồng đều xếp thành một năm hàng dọc dài, đang quần quẫy một vùng cách tường thành khoảng hăm trăm bước. Bọn giặc nhìn thấy quân kị binh của bên mình đã tới, tựa như một bầy kiến bâu búa xua tới chỗ gần tường thành, sĩ khí cao ngùn ngụt, tiếng reo hò vang dội, nhưng khả năng công kích của bọn chúng thì ngày càng yếu đi, cuối cùng thì những tên sống sót còn lại đều tìm cách tránh xa khỏi chiến trận.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất