Chương 62: Đông Môn (14)
Cũng may trong thư Trương Kim Xưng không yêu cầu huyện Quán Đào phải giao ra một người nào để tạ tội với nhóm giặc cỏ vì tổn thất đêm qua và tổn thất sáng nay, nếu có thì người bị mang ra giao nộp chính là Trình Tiểu Cửu chứ không phải một ai khác.
- Đáng nhẽ đêm qua đúng ra nên hỏi trước Trương Kim Xưng mục đích đến khai chiến.
- Đúng đấy, vốn có thể mời người quay vần một chút. Giờ thì tốt rồi, chúng ta chỉ còn hai đường một là đầu hàng một là chờ chết mà thôi!
Bọn nha dịch nhàn rỗi xưa nay xem hai vị bộ đầu như Thiên Lôi sai đánh đâu thì đánh đó. Giờ thấy hai người Giả, Quách lạnh mặt với Trình Tiểu Cửu, mọi người mồm năm miệng mười tham gia giúp vui.
Trình Tiểu Cửu mới bước chân vào quan trường được nửa tháng, đối với những cuộc đấu đá nội bộ một chút cũng không biết. Chưa bao giờ nghĩ tới khi sẽ đối đầu với kẻ địch mạnh, mọi người không nghĩ cách để đẩy lui địch, ngược lại đổ trách nhiệm cho người khác? Nghe các đồng liêu đem tất cả trách nhiệm đổ lên người mình, uất ức hai mắt thiếu chút nữa không kìm được mà bốc hỏa.
Hắn nhìn Lâm huyện lệnh với ánh mắt cầu khẩn, hy vọng ông ta có thể đứng ra thay mình chủ trì công đạo. Nhưng Lâm huyện lệnh bị tin của giặc dọa ngất lịm rồi, cơ bản là không nghe thấy mọi người nói gì, ánh mắt sững sờ nhìn tiễn thư.
Nhìn thấy Huyện lệnh đại nhân yếu đuối như thế, Trình Tiểu Cửu như bị một nhát kiếm đâm vào ngực đau đớn. Cố gắng kìm nén tức giận trong lòng, hắn cười đứng trước đoàn người chắp tay, sau đó quay đầu về phía Cung thủ Tưởng nói:
- Theo như Tưởng đầu nói như vậy, Trương Kim Xưng bây giờ khuyên chúng ta hàng, hay là chúng ta hàng y?
- Vậy cũng không phải! Y không có tư cách đó!
Tưởng Diệp biết mình bị bắt lỗi trong lời nói, hướng ra hai bên tránh né, ngượng ngùng đáp lại.
- Nếu hắn không có tư cách để ra lệnh cho chúng ta đầu hàng, thì chúng ta vì cớ gì mà phải suy nghĩ những lời trong tiễn thư nói?
Trình Tiểu Cửu có vài phần lớn giọng, tiếp tục hỏi lại.
- Chúng ta là quan, hắn là kẻ tặc. Từ xưa đến nay quan và kẻ tặc không đội trời chung. Nếu hàng y, dù may mắn không bị y móc tim gan, nhưng sau này còn mặt mũi nào ngẩng đầu lên làm người!
Những lời này hắn nói đều không phải là nhằm vào cung thủ Tưởng, mà là đang cố gắng nhắc nhở mọi người đang ngồi đây, đừng quên mình là quan lại triều đình. Nếu làm quan lại địa phương, xưa nay ăn dùng đều là thu từ trên đầu dân chúng đấy, việc đến chân sẽ không có tư cách trốn tránh. Nếu không, dù triều đình không truy cứu, lương tâm của mình cũng tự dày vò rất nhiều.
- Nói vậy ai cũng nói được!
Tưởng Diệp không dám nhìn vào đôi mắt của Trình Tiểu Cửu, cúi đầu than thở.
- Ngươi có bản lĩnh thì đánh y chạy đi? Đánh không lại y, cuối cùng chẳng phải liên lụy mang đến cho mọi người một khối phiền phức sao!
- Ít nhất chúng ta là những nam nhân vẫn còn sống!
Trình Tiểu Cửu tiếp tục động viên.
- Kẻ tặc kia xưa nay tàn nhẫn, nếu chúng ta thật sự đầu hàng, cũng không chắc thoát được cái chết. Không bằng làm một trận huyết chiến, cùng lắm là chết trong chiến trận, còn hơn là bị người ta trói lại rồi đem giết như loài súc sinh!
Người thiếu niên tâm không vướng một hạt bụi nào, tiếng nói không cao, lại toát ra khí tiết chính trực. Mọi người nghe xong, mặc dù không phục, cũng không còn lời nào phản bác lại ý kiến đó. Thấy ánh mắt của Trình Tiểu Cửu quét tới mình, bọn họ tản dần ra, không dám nhìn vào ánh mắt kia. Nhưng ở sâu trong lòng lại thấy có điều gì không ổn, trước sau đều không có dũng khí để đối địch với Trương Kim Xưng.
- Thật ra chúng ta tiếp tục đánh, chưa chắc nhất định là chết!
Đêm qua dẫn đầu giao chiến với Trương Kim Xưng còn có phần của Đổng Chủ Bộ, bởi vậy lão không thể không đứng về phía của trình Tiểu Cửu.
- Khoảng cách từ Huyện Quán Đào đến quận thành trên dưới một trăm dặm, nếu Nguyên đại nhân nhận được tin, nhất định sẽ phái binh đến cứu giúp!
- Vậy cũng phải chúng ta có thể kiên trì đến Nguyên đại nhân Binh đuổi tới!
Quách bộ đầu nhướng mắt, cười lạnh đáp lại.
- Đúng đấy, nếu Trương lão tặc dốc toàn lực tấn công tứ phía, chúng ta đem ngàn người, cứ phải cố thủ tới cùng hay sao?
Giả bộ đầu quét ánh mắt không hiểu sự việc, nhìn Đồng Chủ Bộ một cái, lạnh lùng hỏi.
Hai vị bộ đầu bọn họ đến giờ đã suy nghĩ rất minh bạch, liền dựa vào tình huống trước mắt mà nói, đầu hàng đối với mọi người mà nói là một lựa chọn rất mạo hiểm. Trình Tiểu Cửu dẫn đầu chống cự, Trình Tiểu Cửu lại giết nhiều tướng sĩ "Nghĩa quân" như vậy, để Trình Tiểu Cửu chịu sự trừng phạt củaTrương Kim Xưng là đúng rồi. Trương lão tặc làm người tuy rằng độc ác tàn nhẫn, nhưng lại có chút uy tín. Nếu sau khi hy sinhTrình Tiểu Cửu, tính mạng mọi người có thể được bảo toàn. Nếu thật sự không được, mọi người còn có thể gia nhập nghĩa quân, dù sao bên đó quản cũng không nghiêm, mọi người có thể tìm cơ hội bỏ trốn về quê.
- Các Hương Dũng huyện chúng ta tuy không nhiều lắm, nhưng có thể mượn gia đinh nhà giàu cho đủ quân số. Đêm qua có một nhóm dân chúng muốn được gia nhập quân đội, cũng có thể an bài canh gác trên tường thành. Quân địch không có khí giới thích hợp, rất khó trèo qua ba mặt tường cao!
Đổng Chủ Bộ hướng về phía sau, sau đó kiên trì trả lời.
- Mượn gia đinh, ngươi cho là đi mượn tiền sao? Đổng Chủ Bộ ngươi có thể đến Chu gia mượn đồ sao?
Giả bộ đầu ở trong nha môn hoành hành đã thành quen, căn bản không xem Đổng Chủ Bộ là quan viên triều đình phái xuống ra gì, thấy đối phương vẫn không chịu phục tùng mình, có chút không vui truy hỏi.
Đổng Chủ Bộ bị gã làm cho tức uất nghẹn, trong bụng cũng nghẹn nổi lên một ngọn lửa, vỗ mạnh tay xuống bàn, lạnh lùng nói:
- Tổ chim bị phá, lẽ nào còn lại trứng. Nếu thành Quán Đào bị công phá, tường viện Chu gia dù có cao tới đâu, thử hỏi có thể trụ nổi mấy ngày? Đạo lý này Chu công tử so với chúng ta rõ ràng hơn nhiều, chỉ cần Tôn đại nhân mở miệng đi mượn, ta cam đoan gã sẽ không cự tuyệt!
- Chủ bộ đại nhân bây giờ có thể thay Huyện lệnh đại nhân làm chủ rồi!
Giả bộ đầu nhún vai cười lạnh nói.
Bọn họ ở dưới giương thương múa kiếm, Lâm huyện lệnh trước sau đều làm như không nghe thấy, không can ngăn chút nào. Ánh mắt của lão vẫn nhìn chăm chú vào tiễn thư, tựa như nhìn nhiều thì có thể tìm ra cơ hội sinh tồn vậy.
Nhìn thấy đoàn người có nguy cơ sắp nổi loạn rồi, Trình Tiểu Cửu không thể nhịn được nữa, đứng dậy, hướng về phía Huyện lệnh đại nhân thi lễ.
- Ba canh giờ sắp qua rồi, là chiến hay là hàng, kính xin đại nhân sớm định đoạt! Thuộc hạ sẽ an bài tốt, tận lực bảo toàn đường sống cho các huynh đệ!
- Nói khoác mà không biết ngượng!
Cung thủ Tưởng bĩu môi nói, rồi cũng học Trình Tiểu Cửu đứng lên hướng về phía Lâm huyện lệnh thỉnh cầu nói.
- Xin đại nhân sớm đưa ra quyết sách. Ta nguyện ý chờ nghe đại nhân an bài!
- Lão có thể làm chủ được, thì đã không phải là Lâm Đức Ân rồi!
Hai vị Bộ đầu Quách, Giả trong lòng khinh miệt cười lạnh nhưng trên mặt lại làm ra bộ cung kính, yên lặng nghe quyết sách của Lâm huyện lệnh.
Bị mọi người thúc giục nhiều lần, cuối cùng huyện lệnh Quán Đào cũng từ trong trầm tư hồi phục lại tinh thần. Trước tiên cất thật kỹ tiễn thư, sau đó hướng về phía Trình Tiểu Cửu dò hỏi:
- Ngươi có chắc chắn bảo vệ cho Quán Đào?
Trình Tiểu Cửu cắn chặt răng, nghiêm trang đáp:
- Thuộc hạ không dám nói chắc chắn, nhưng chỉ cần thuộc hạ không chết, nhất định sẽ không để bất cứ kẻ nào uy hiếp đến sự an toàn của ngài!
- Nếu các ngươi hàng, Trương Kim Xưng sẽ bỏ qua cho chúng ta không?
Lâm huyện lệnh quay đầu lại phía hai vị Quách, Giả bộ đầu tìm kiếm lòng tin.
Hai vị Bộ đầu vừa rồi tuy rằng kết hợp gây phiền toái cho Trình Tiểu Cửu, trong lòng cũng không nắm chắc được kết quả sau khi đầu hàng, dùng ánh mắt trao đổi với nhau một lát, rồi thấp giọng đáp:
- Khó mà nói được. Trương Kim Xưng tuy là người giữ chữ tín, nhưng chúng ta đã giết mấy ngàn người của y, y dù sao cũng phải thể hiện chút công đạo cho đám người đó…
- Đương nhiên không cần hai vị bộ đầu đại nhân phải dặn dò. Ở đây Huyện lệnh đại nhân mới là người có chức vị cao nhất!
Đổng Chủ Bộ ngăn lời nói của Quách, Giả bộ đầu lại, lạnh lùng nói thêm một câu.
- Tuy nhiên Giả bộ đầu cũng còn có chút may mắn. Nghe nói Đỗ Ba Lạt là người hay mang thù. Con gái lão là Đỗ Quyên đích thị là cọp cái, nói vậy cũng sẽ không quên nửa tháng trước rốt cuộc là ai sờ soạng cái mông của nàng!
Giả Bộ đầu bị nói đến nét mặt già nua đỏ bừng, vỗ mạnh một cái xuống bàn, định nhảy dựng lên cho Đổng Chủ Bộ biết tay. Lâm Huyện lệnh lúc này lại nghe rõ trong lời nói của Đổng Chủ Bộ ẩn chứa ý tứ, đột nhiên dựng lên ánh mắt, lớn tiếng gào to:
- Tất cả ngồi xuống cho ta, hay là bổn huyện đã quản không được các ngươi rồi hả? Chưa chiến đã loạn, còn ra thể thống gì!
'Còn không phải ngươi nhút nhát không có chủ ý! ' Giả bộ đầu thầm nghĩ trong lòng. Đối với người ngoài mạnh trong yếu như Huyện lệnh đại nhân, gã rất là xem thường. Từ khi đến huyện Quán Đào nhậm chức, bọn họ có thể làm một nửa bầu trời trong nha môn lớn này, hoành hành đã quen, chưa từng thật lòng coi ông ta là người đứng đầu huyện?
Từ ánh mắt của Giả bộ đầu, Lâm huyện lệnh đã nhìn thấy ý này. Trong lòng tức giận càng tăng, giơ cao tiễn thư trong tay, hung hăng ném xuống đất.
special- character: line- break'>