Chương 74: Đông Môn (26)
Đông Môn
Trong phút chốc, bọn thủ lĩnh lớn nhỏ đều ngây người ra. Bọn họ không ngờ rằng một đại biểu của huyện Quán Đào lại biết đưa ra một đề nghị hoang đường như vậy. Không vào thành, không đưa ra yêu cầu vượt quá sự chịu đừng của Huyện Quán Đào, nói vậy thì chúng tấn công thị trấn làm gì? Còn không bằng bắt lấy mấy kẻ làm con tin rồi đòi tiền chuộc.
Nhưng gần đây tiền cướp bóc càng ngày càng ít, các nơi chống cự ngày càng kịch liệt. Trước kia chúng cũng không suy nghĩ cẩn thận hôm nay so sánh với đề xuất “đốn hết cây trong rừng” của tên thiếu niên này khiến họ nhận ra. Đoạt hết các thị trấn xung quanh, sau này đi đâu mà tìm đường sống đây? Bỏ đao xuống lại cầm cuốc sao? Quan phủ cho phép sao? Xung quanh cho phép sao?
Thấy động tĩnh xung quanh dị thường, Trình Danh Chấn không kìm nổi cảm giác mềm nhũn cả người. Hắn biết những lời cuối cùng này cũng vì mạng sống nhưng hắn không thể kiên trì được nữa với thái độ của Trương Kim Xưng:
- Nếu ta là Trương đại đương gia, sẽ làm một tờ hiệp nghị với Huyện LệnhQuán Đào. Những vật tư còn lại không mang đi mà sau này huyện Quán Đào chưa nộp cho triều đình thì phải nộp dần cho Đại đương gia. Đương gia được nhận tiếp viện còn huyện Quán Đào thì được bình an, đôi bên đều không bị thiệt thòi gì!
Lời này vừa nói xong, xung quanh lại bắt đầu xì xào bàn tán. Bọn giặc cỏ vào rừng làm cướp phần lớn đều ở tầng lớp thấp nhất của xã hội, sự khổ sở cũng hằn dấu vết lên người họ. Sau khi thành sơn tặc, tiền đồ lại càng rơi vào con đường tuyệt vọng, không chút do dự mà ức hiếp dân chúng, vì không muốn bị giết mà giết, vì không muốn bị cướp mà cướp, chưa từng nghĩ tới tương lai sẽ ở đâu. Còn học bọn quan lại thu thuế ruộng ở các quận huyện chung quanh, đề nghị bất luận thế nào đối vớihọ không thể ngờ là mở một cánh cửa sổ ra trước mắt họ, khiến họ thấy được một cuộc sống khác với cuộc sống làm sơn tặc. Giống như quan phủ thu tiền thuế, giống quan phủ duy trì trật tự địa phương, sau đó, thậm chí bản thân mình dần dần biến thành quan phủ rồi.
Dương Huyền Cảm tạo phản cách đó không xa, mang theo cả huynh đệ dưới trướng đến tấn công Lạc Dương. Tụ tập mười vạn người càn quét Hà Nam không người nào chống đỡ được, mắt thấy loạn thế tới rồi, trong loạn thế vương hầu, tướng quân đâu cần dòng dõi cao sang?
- Ta thực sự nên giết ngươi sớm một chút!
Trong tiếng ồn ào Trương Kim Xưng nói từng chữ một. Đề nghị của Trình Danh Chấn rõ ràng là giống một cái bẫy, nhưng lại làm cho y không thể từ chối:
- Ngày mai ta muốn được thấy các lễ vật. Tốt nhất là ngươi hãy thắp hương để tên họ Lâm kia đừng có lừa gạt ta! Nếu không ngày mai đừng có trách lão Trương ta không nói tình cảm.
Có thể làm động lòng người, Trình Danh Chấn đã rất mừng rỡ. Hắn không dám có những yêu cầu xa hơn, lại lần nữa chắp tay thong dong nỏi:
- Tạ ơn Đại đương gia đã giơ cao đánh khẽ. Trình mỗ thay mặt cả huyện đa tạ các chư vị đương gia!
- Ta có nói sẽ tha cho huyện Quán Đào sao?
Trương Kim Xưng nhún vai cười nói:
- Rốt cuộc là có nhập thành hay không thì còn phải xem Huyện lệnh nhà ngươi có biết điều hay không đã. Quyên tử, hãy sắp xếp cho chúng cái lều nhỏ, phái thêm người bảo vệ. Tiểu tử này nham hiểm giả dối, không thiếu quỷ kế đâu!
Nửa câu đầu là nhằm vào Trình Danh Chấn, nửa câu sau cũng là có ý ám chỉ Ngọc diện la sát Đỗ Quyên. Tam đương gia lão Đỗ lúc này rất không hài lòng, nhưng không muốn trước mặt mọi người làm mất mặt y cho nên nhíu mày, ánh mắt đầy sự cảnh giác. Con gái của ông ta, Thất đương gia Đỗ Quyên cũng không cần hiểu ám chỉ của cha, chỉ ôm quyền hướng về sau án, sau đó đắc ý nói với hai người bọn họ:
- Đi theo ta, chớ có chậm trễ. Ngươi không mở hàng bói thì thật là đáng tiếc, người chết cho ngươi nói thì cũng sống lại được đấy nhỉ.
- Sắp xếp cho bọn họ nhanh một chút rồi quay về trung quân, chúng ta còn có chuyện quan trọng cần bàn bạc!
Đỗ Ba Lạt ngẫm lại vẫn không yên lòng liền dặn dò con gái.
- Con biết rồi! mọi người cứ bàn bạc trước đi, xong việc con sẽ quay lại ngay!
Cha nhiều chuyện khiến Đỗ Quyên cảm thấy rất không thoải mái, vừa đi vừa dùng roi da chọc chọcVương Nhị Mao, trong giây lát người đã ở ngoài lều.
Ra khỏi quân trướng, bầu không khí mới khiến cho người ta cảm thấy thoải mái hơn. Hai người thiếu niên không dám hô lên mà chỉ co mũi hít thở, cười khổ. Thất đương gia Đỗ Quyên nhìn thấy bọn họ như vây, lắc đầu cười nói:
- Mùi bên trong rất khó ngửi, đúng không? Ta không thích nhiều người ồn ào như vậy. Vốn dĩ chỉ cần nói mấy câu là sẽ giải quyết được sự tình, kết quả lại thành nói một đống.
- Cũng bình thường thôi. Trong quân doanh của huyện Quán Đào cũng có mùi này.
Trình Danh Chấn không muốn phát sinh thêm thị phi liền cẩn thận đáp:
- Về chuyện cãi cọ, trong quan phủ còn ghê gớm hơn, có một số việc bắt đầu từ đầu năm nhưng đến tận cuối năm cũng chưa chắc đã có kết luận gì.
- Vậy thì còn làm được chuyện gì nữa chứ?
Đỗ Quyên cười với vẻ không tin.
- Đối với bọn họ mà nói cãi nhau cũng là một niềm vui!
Vương Nhị Mao lớn tiếng xen vào:
- Bọn họ có ít xít ra nhiều. Đối với bọn tiểu dân như chúng tôi mà nói không bằng dùng cả ngày mà lo chuyện sinh sống ấy chứ!
- Ngươi vẫn là tiểu dân?
Đỗ Quyên rất không ủng hộ với sự tự nhận thân phận về mình của Vương Nhị Mao.
- Đương nhiên rồi. Không phải đã từng nói với cô rồi sao trước đây hai chúng ta còn sống trên bến tàu. Trương đại đương gia nếu không đến chỗ chúng ta chiêu binh nói không chừng ta còn theo Trương đại đương gia rồi!
Vương Nhị Mao ưỡn ngực. Đỗ Quyên thoạt nhìn cũng thấy được người này rất được lòng Trương Kim Xưng. Cho nên bất kể thế nào cũng muốn gần nàng hơn, quan hệ càng thân mật thì khả năng sống sót để dời khỏi đây càng lớn.
- Chính ngươi nói nhé!
Đỗ Quyên giơ roi da lên:
- Chỗ chúng ta chưa bao giờ thu người lắm lời, người nói nhiều tám chín phần đều là loại người không đáng tin cậy.
- Không dầu!
Vương Nhị Mao lau môi mình:
- Mấy ngày nay ta chưa từng ăn tanh, dầu ở đâu ra thế này?
- Giả nghèo!
Đỗ Quyên quăng roi lên khiến cho Vương Nhị Mao co cổ lại. Khó có người cùng nàng cười như vậy, nàng cũng không biết Vương Nhị Mao có bao nhiêu điều chán ghét. Ngược lại Trình Danh Chấn lại luôn khiến người ta cảm thấy không được tự nhiên. Giống như có bức tường vô hình ngăn cách vậy, muốn xuyên qua nhưng đẩy thế nào nó cũng bất động.
- Không phải nghèo, là lời thật ở nhà ta rất khó được ăn một bữa thịt!
Vương Nhị Mao được đối phương cười ủng hộ tốt hơn vẫn là không che miệng:
- Mẹ ta nói muốn cấp tiền cho ta cưới vợ, nhưng lại tiếc tiền đi mời bà mối.
- Vậy ngươi phải có được một ngôi nhà, như bọn Hách Lão vậy!
Đỗ Quyên vừa cười vừa nghĩ kế cho đối phương:
- Qua hai năm sinh ra một đứa con bụ bẫm, không muốn cũng thành ý rồi!
Nói hết lời nàng mới đột nhiên nhớ ra mình cũng là nữ nhi, liền đỏ mặt xấu hổ.
Cũng may là Vương Nhị Mao không để ý. Còn tâm tư của Trình Danh Chấn lúc này lại đang vởn vơ với những chi tiết lúc đàm phán, căn bản không để ý đến nàng. Cho nên nàng rất dễ chuyển đến những để tài thượng vàng hạ cám gì đó.
Chỉ có điều sau khi tránh đi đề tài xấu hổ, nàng lại thấy một cảm giác mơ hồ không cam lòng. Nếu vừa rồi nói sai đối phương sẽ trơ mặt ra sao có thể làm ngơ như Trình Danh Chấn được. Nghĩ vậy nàng uất ức lườm hắn một cái, rồi đột nhiên phát hiện đối phương rất trắng, cái trán và gương mặt góc cạnh so với bạn bè mình thì hắn anh tuấn hơn nhiều cũng trầm ổn hơn nhiều.
Đàn ông trầm ổn có thể tin tưởng được. Tuy thích kết giao với người hoạt bát hiếu động nhưng đám nữ nhi lại chọn những người đàn ông trầm ổn làm chồng. Dưới trời chiều, Đỗ Quyên càng đỏ mặt lên như hoa trên núi ngày xuân vậy, nở rực rỡ.
Vẫn bị gọi là nữ tặc, nàng không muốn bị Trình Danh Chấn coi thường, liền cười gật đầu tự hỏi:
- Trình Tiểu Cửu, hôm nay những điều ngươi nói với Trương nhị bá không phải là nói dối chứ?
- Hả, câu nào, sao có thể!
Trình Danh Chấn bị hỏi đến sửng sốt, vội vàng lấy lại bình tĩnh. Hắn cũng không dám coi Đỗ Quyên là cùng trang lứa với mình. Theo lời đồn, kẻ chết dưới tay mỹ nhân đã có đến hơn trăm người rồi, hơn nữa chết còn vô cùng thê thảm, không được toàn thây.
- Ngươi có thể thỏa hiệp được với Huyện lệnh nộp tiền đúng hạn.
Đỗ Quyên tưởng mình giở thủ đoạn thành công, liền mừng thầm giả bộ trịnh trọng truy vấn.
- Đó là đương nhiên. Cái này trước mắt đều có lợi cho đôi bên.
Trình Danh Chấn không do dự đáp lại. Vừa rồi hắn cũng là bị Trương Kim Xưng ép nên mới nghĩ ra chủ ý này. Vốn chỉ là vì muốn thoát thân an toàn. Bây giờ nghĩ lại, cả địch và ta con đường này quả là không tồi:
- Ít nhất hai nhà cũng không cần tiếp tục đánh giết lẫn nhau nữa, dù sao đánh nhau cũng chết người.
Vương Nhị Mao thấy Đỗ Quyên giống như có tâm sự gì đó, liền thay Trình Danh Chấn bổ sung:
- Như vậy thì ta và Tiểu Cửu Ca bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm cô chơi. Sơn trại các cô gặp nạn cũng có thể len lén chạy đến Quán Đào trú ẩn.
- Vậy hằng năm các ngươi nộp lên triều định bao nhiêu lương thực?
Đỗ Quyên cau mày suy nghĩ một chút rồi tiếp tục truy hỏi. Nàng phát hiện lời nói của Vương Nhị Mao rất hấp dẫn, từ khi theo cha vào rừng làm cướp đến nay, trong nhà không phải lo ăn lo mặc, nhưng mỗi lần vào thành đều phải đề cao mười hai phần cảnh giác. Rất nhiều cô gái thích cái này cái kia nhưng nàng căn bản không dám nhìn kĩ.
Trình Danh Chấn mới vào chốn quan trường huyện Quán Đào, chuyện thuế má hắn cũng không rõ lắm. Nhưng lúc sáng đám người Lâm huyện lệnh bàn chuyện, có người nói qua, bốn vạn năm ngàn thạch gạo, một ngàn xâu tiền không tính là số lớn. Căn cứ vào nguyên tắc này được nhiều chứ không được ít, nàng do dự nói:
- Mỗi năm nộp khoảng haivạn thạch gạo, ba trăm xâu tiền. Số lượng tuy không nhiều nhưng sẽ tăng lên theo từng năm.
- Mới ít như vậy sao? Không đủ để huynh đệ ăn trong một tháng?
Đỗ Quyên không để mắt đến con số mà Trình Danh Chấn nói, chỉ dựng mày lên trừng hai mắt to nói.
- Nhưng Trương đại đương gia có thể tìm được mấy cái thị trấn như vậy?
Trình Danh Chấn đã sớm nghĩ đến vấn đề này liền nhắc nhở:
- Quanh đầm Cự Lộc không chỉ có huyện Quán Đào, mỗi thị trấn lo một tháng, mười hai thị trấn đều đã định, các huynh đệ từ nay về sau cũng không cần phải đi cướp nữa. Chưa biết chừng còn có thể huấn luyện thành tinh binh bách chiến bách thắng.
- Cái gì là tinh binh bách chiến bách thắng?
Đỗ Quyên tiếp tục truy hỏi. Trong ấn tượng của nàng, các huynh đệ trong nhà là mạnh lắm rồi, nếu không phải Vương Đương Nhân muốn cướp công đầu thì huynh đệ nhà mình đã xông lên từ sớm vào được thành rồi.
- Quan trên không có mệnh lệnh, thì thiên quân vạn mã cũng không được lui. Khi tiến lên dù chết không lùi, khi lùi về hàng lối ngay ngắn không cướp đường không vứt cờ quạt binh khí mà chạy.
Trình Danh Chấn chiếu theo sách vở ghi lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Đây là những hình tượng trong suy nghĩ của hắn, mặc kệ quân dân hay lâu la của Trương Kim Xưng, ở trong mắt hắn chẳng qua chỉ là đám nông dân bỏ quốc cầm đao, thực không đáng nhắc tới.
- Lại trích thơ sách.
Đỗ Quyên mơ màng nghe thấy liền hầm hừ nói. Loáng thoáng cũng thấy điều hắn nói có lý. Trong tay có một đội quân như vậy, cũng không sợ bị quan quân bao vây. Già trẻ trong đầm có thể vui vẻ sống qua ngày, không cần chỉ phải chỉ nghe chút gió thổi có lay là đã vội chốn vào bụi cây rồi.
Có điều, ai có thể huấn luyện một đội quân như vậy đây? Nhìn toàn doanh trại, những người đọc sách chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, người có thể hành quân đánh giặc còn khó kiếm hơn cả đầu chó trong đống cát. Nghĩ như vậy, nàng vừa liếc mắt nhìn Trình Danh Chấn vừa phát hiện ra cánh tay và đùi của đối phương cực kì thon dài.
Biết võ công, đọc nhiều sách, có thể nửa tháng là huấn luyện được binh la vượt qua sức của Việt Vương cũng chỉ có người này:
- Vậy ngươi có thể ở lại để giúp Trương nhị bá huấn luyện tinh binh không?
Ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại thốt ra những lời này.
- Hả?
Trình Danh Chấn bị dọa đến mức i há hốc cả miệng ra.
- Thôi đi, coi như ta chưa nói gì!
Đỗ Quyên mặt lại nóng lên. Hắn là con nhà quan mình là thổ phỉ. Từ thuở bình sinh đây là lần đầu tiên nàng thấy khó chịu cho thân phận của mình, trong lòng phiền muộn, nói không nên lời