Chương 78: Đông Môn (30)
- Thúc thúc ta mong muốn gả con gái cho ngươi, ngươi còn mặt mũi mà mắng thúc thúc vô lương tâm!
Cọc gỗ ngắn cười ha hả nói trúng thóp của đối phương:
- Đừng nói bản thân ngươi tay thô, cầm rìu còn nắm không chắc…
Bốn gã tiểu lâu la cười hỉ hả, Trình Danh Chấn nhanh chóng đã tìm hiểu được lai lịch chi tiết. Mấy tên này đều đến từ một thôn, vì lũ lớn xảy ra vào mùa xuân, quan phủ lại từ chối cứu tế nên phải đầu quân cho Trương Kim Xưng. Mà dưới trướng của Trương Kim Xưng, bọn họ thuộc Cẩm trại của Thất đương gia Đỗ Quyên, xưa nay rất ít khi ra trận đánh giặc, vì thế thức ăn tiếp tế còn lâu mới sánh được với binh mã chính thống của Trương Kim Xưng.
- Hỏa trại mà ban nãy các ngươi nói chính là thân binh của Trương đại đương gia sao? Ta ở Thiên Khu lữ trong thành, cũng là thân binh của huyện lệnh ta. Có điều không ai thiên vị cho bọn ta, thường ngày ăn giống như các huynh đệ ở nhóm khác!
Vừa dùng con dao cạo gân thịt, Trình Danh Chấn vừa vô tình hỏi.
- Chúng ta bên này cũng không phải thiên vị riêng biệt cho Sơn trại và Lâm trại. Chỉ là trước khi đánh trận mới khao quân…
Tên tiểu đầu mục biệt hiệu là mộc tạc không hề đề phòng, buột miệng trả lời Trình Danh Chấn. Nói được một nửa, gã bỗng nhận ra không nên tiết lộ bí mật, vội vàng lấy miếng xương chặn mồm lại, mở to mắt nhìn phản ứng của đối phương.
Trình Danh Chấn rõ ràng nhiệt tình với đống gân thịt trên miếng xương hơn cả tình hình quân sự, hắn luôn tay gọt thịt ra rồi chấm xuống nước tương đen và thả tọt vào mồm.
- Ta từ nhỏ đã thích ăn gân thịt trên xương, nhai rất hay! Vị đại ca nào lại đi lấy một mâm thịt nữa tới đây đi, đã nói hai ngày nay ta không ăn cơm mà, đói quá…
Nhìn đống xương đã bị gặm trắng hếu trên bàn, đám lâu la ngượng ngùng cười. Đối với năm tên đã lâu không được ăn mặn mà nói thì một mâm thịt nướng quả thật hơi ít. Nhưng giờ lại đến tiền doanh lấy thịt, có khi sẽ bị Vương đương gia quản lý thức ăn dùng roi đánh chết mất. Dù sao mâm thịt kia đã nói là dành riêng cho mình Trình Danh Chấn, căn bản không có phần của bốn tên bọn chúng.
Thấy mọi người không ai chịu nhúc nhích, Trình Danh Chấn đành phải cười nói thêm một câu:
- Không sao, cứ nói là ta ăn. Bọn họ nhất định sẽ cho. Quan phủ xử trảm tử tù, ngày hôm trước còn cho bữa ăn ngon cơ mà, huống hồ Đại đương gia các ngươi khi công thành còn phải lấy ta ra uy hiếp những người trong thành!
Vừa dứt lời, không khí vui vẻ trong lều lập tức không còn nữa. Bốn gã lâu la trừng mắt nhìn Trình Danh Chấn, chẳng cần biết tay đầy mỡ màng nhưng năm ngón tay nắm chặt lấy chuôi đao bên hông.
Đêm nay vào thành hành động là việc chư vị đương gia mới bàn bạc lúc chập tối, nghiêm cấm tiết lộ bất cứ thông tin nào cho người ngoài. Tên tiểu hoạt đầu trước mắt cũng quá tinh quái, lại chỉ dựa vào mấy miếng thịt đã moi được sự thực rồi.
- Buổi chiều ta đã đoán được rồi. Đại đương gia các ngươi vì muốn Lâm huyện lệnh lơ là mới để Vương Nhị Mao đưa thư vào thành!
Nỗi kinh ngạc kìm nén trong lòng, Trình Danh Chấn tỏ ra không có gì liền nói thêm vào. Lúc này dao cắt thịt lại quay lại trên tay hắn, nhưng hắn không dám chắc sau khi giết bốn tên này sẽ không kinh động đến đám lâu la khác bên ngoài. Vì thế chi bằng tiếp tục giả vờ ngu ngốc, ném dao lên bàn để đánh lừa bọn chúng.
- Chỉ là ta không ngờ Trương đại đương gia nóng vội như vậy, tối nay đã vào thành rồi! Các ngươi mang cho ta chút rượu, dù sao phải chết thì hãy để cho ta uống vui vẻ.
Chiêu này quả nhiên hiệu quả, mấy tên lâu la thấy Trình Danh Chấn ném trả đoản đao liền buông lỏng cảnh giác. Bốn người, quả thật không thể để một gã choai choai hù dọa được. Huống hồ đối phương luôn khách khí mời mình ăn uống, chưa từng thể hiện chút thù địch nào.
Nghĩ đến đây, tên đầu mục đầu tiên cảm thấy nóng mặt, nhếch miệng ra lệnh cho đám thuộc hạ:
- Cọc gỗ ngắn, Cẩu Thặng, hai ngươi đi đi. Cứ nói theo lệnh của Thất đương gia, không được thất lễ với Trình công tử! Chúng ta chuốc say Trình công tử, cũng tránh cho hắn đỡ khó chịu trong lòng!
- Vâng!
Hai tên lâu la đó vâng một tiếng rồi đứng dậy ra khỏi trướng. Mộc tạc và một tên khác là Cửu Thành vẫn thấy ngượng ngùng, nhân lúc thu dọn đống xương trên bàn đã khẽ an ủi:
- Trình công tử cũng đừng quá buồn. Đại đương gia của chúng ta thực sự muốn tối nay nhân lúc đêm tối sẽ vào thành, nhưng người không muốn lấy đầu của công tử đi tế cờ. Người luôn coi Thất đương gia như con gái ruột, công tử có thể được ở trong doanh trướng của Thất đương gia thì Đại đương gia chắc chắn cũng không nảy sinh lòng xấu xa với công tử!
Trình Danh Chấn nghiêng người về phía sau, cười gượng không dứt:
- Đại đương gia của ngươi lừa ta giống như con khỉ vậy. Canh ba tấn công thành hay canh năm? Đến lúc đó ta sẽ bị đặt ở đâu?
- Thất đương gia đã dặn dò, không được nói cho ngài biết, để ngài ngủ ngon. Đợi canh ba vào thành, Thất đương gia sẽ đích thân đón Vương Nhị Mao và người nhà công tử ra!
Mộc Tạc cũng thật thà bẩm báo.
Thất đương gia Đỗ Quyên chưa bao giờ để cho bất kỳ người đàn ông nào trong quân lính họ Trương vào quân trướng của nàng duy có chàng thiếu niên khôi ngô tuấn tú trước mặt được vào, hơn nữa ở liên tiếp hai đêm liền. Nếu làm thân binh mà đến giờ ngay cả tâm tư nữ nhi đó của Thất đương gia cũng không đoán được thì cũng đừng tiếp tục làm thân binh nữa. Vì thế hôm nay lấy lòng Trình công tử, đồng nghĩa với tương lai lấy lòng Thất đương gia. Không cầu được thăng chức nhanh mà ít nhất lần sau khi công phá thành không bị phái lên tiền tuyến.
- Ôi!
Trình Danh Chấn ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống, hai tay kê sau đầu, nhìn đờ đẫn lên nóc lều. Nước mắt không kìm được cứ tuôn ra, lăn dài xuống tấm đệm da.
- Ngài, ngài đừng buồn nữa. Thực ra, thực ra Trương đại đương gia không hung ác như lời đồn. Chúng ta rất ít, rất ít khi giết người, chỉ là, chỉ là khi bất đắc dĩ…
Tên Mộc Tạc có lòng tốt lẩm bẩm an ủi. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, gã biết trong lòng mình chắc chắn sẽ rất khó chịu. Dù sao bằng hữu, người thân đều ở trong thành, qua đêm nay không biết mấy người bảo toàn được tính mạng.
Trình Danh Chấn tiếp tục thở dài rơi lệ, lăn lộn trên tấm đệm da chó như con lươn:
- Bất đắc dĩ, Trương đại đương gia bất đắc dĩ bao lần rồi?
- Đại, Đại đương gia…
Mộc Tạc và Cửu Thành không biết thanh minh cho người khác thế nào. Giết người, phóng hỏa, tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, dường như từ khi nhập bọn đến giờ, những chuyện này mỗi năm đều diễn ra một hai lần. Lần này trong thành đã đưa lương thực ra, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì.
Đám tiểu lâu la này không thể đoán được suy nghĩ của các trại chủ. Rất nhanh, bọn chúng cũng không cần tiếp tục ngượng ngùng vì điều này nữa. Tấm thảm da chó dưới người Trình Danh Chấn đột nhiên tự cuốn lại, móc chặt trên đỉnh đầu bọn chúng. Ngay sau đó, hai tên chỉ cảm thấy đau sau gáy và mất đi toàn bộ cảm giác.
Mới vừa còn thở dài gào khóc trên đất, Trình Danh Chấn đã nhảy lên, dùng cục xương trong tay đập mạnh mấy phát vào gáy hai tên lâu la, cho đến khi chắc chắn chúng đã ngất mới nhanh chóng tháo quần áo vào đoản đao của Mộc Tạc ra mặc lên người mình. Làm xong tất cả, hắn đắp chăn lên hai tên này, với lấy con dao gọt xương trên bàn cắm vào lưng, sau đó vén rèm cửa lên, nghênh ngang đi ra ngoài trướng.
Bên ngoài đám lâu la qua lại rất đông, đèn đuốc sáng một vùng, không phải là thời cơ tốt nhất để hành thích. Tuy nhiên Trình Danh Chấn đã không thể chờ thêm được nữa, một khi quân địch bắt đầu công thành, có hay không sự chỉ huy của Trương Kim Xưng thì kết cục của huyện Quán Đào cơ bản là giống nhau. Lâm huyện lệnh không thể ngờ rằng ban ngày Trương Kim Xưng vừa nhận lễ vật xong mà buổi tối đã lập tức phát động tiến công. Kẻ địch toàn lực hành động, đám hương dũng của huyện Quán Đào cũng không thể tạo kỳ tích lần trước được.
Cũng may đám lâu la dưới trướng của Trương Kim Xưng thiếu đề phòng, hoặc là, bọn chúng đều không nghĩ một gã choai choai có thể gây ra sóng gió gì trong mười mấy vạn đại quân. Vì thế căn bản không ai lại gần nhìn kĩ xem người từ trong trướng đi ra là Mộc Tạc hay khách quý bị giam giữ, mặc cho Trình Danh Chấn nghênh ngang đi qua ngay dưới mắt bọn họ.
Càng đến gần trung quân của Trương Kim Xưng, quân lính đi lại trong doanh trại càng nhiều, rất nhiều người đàn ông cao lớn vạm vã vui vẻ phấn khởi như đang ăn tết. Trong đội ngũ túm năm tụm ba đó có người khiêng thang mây dài, bên viền của nó còn có màu xanh tươi mới, vừa nhìn là biết ngay thang may này được gấp rút chế ra hai ngày nay.
Ngay từ đầu, Trương Kim Xưng đã không mắc lừa! Khi Trình Danh Chấn nhìn thấy thang mây đã đoán ngay được toàn bộ kế sách của kẻ địch. Bọn chúng sở dĩ đồng ý yêu cầu của Lâm huyện lệnh là vì cũng cần thời gian chế tạo gấp gáp khí giới để tấn công thành. Còn lương thực và lợn sống cực khổ chuyển từ trong thành ra vừa hay để Trương Kim Xưng tiếp viện khao tam quân trước cuộc chiến.
- Đừng mong đối phương là thằng ngốc!
Trong tiếng người ầm ĩ, Trình Danh Chấn một lần nữa nghe thấy tiếng cười lạnh lùng của Trương Kim Xưng. Hắn nắm chặt chuôi đao ở hông, bước đi nhanh hơn. Việc mình trốn thoát rất nhanh sẽ bị Cọc gỗ và Cẩu Thặng quay về phát hiện ra. Trước lúc này, mình phải lẩn đến cạnh Trương Kim Xưng, dùng con dao gọt xương đâm vào bụng con yêu quái từng nuốt vô số tim gan người sống kia.
- U u – u u – u u.
Có người thổi còi báo động, người nhanh chóng chạy về đại trướng da bò. Trình Danh Chấn cứng rắn chạy theo đám người đó, lao nhanh về phía trước. Đúng là thổ phỉ, để tìm một người chạy trốn phải báo hiệu toàn doanh trại! Đây đúng là giúp mình tạo cơ hội, trong đám người kêu loạn, Trương Kim Xưng sao có thể phân biệt được người báo tin nào là thật, người nào là giả?
Ngày càng nhiều đám lâu la chạy qua người hắn, còn có kẻ phi ngựa chạy trong quân doanh. Đám người này nể mặt Trình Tiểu Cửu quá, vì sự bỏ trốn của hắn mà hoảng loạn tới mức này! Có tiếng bước chân rất nhanh tiến lại gần hắn, Trình Danh Chấn mau chóng rút đao, toàn thân phòng bị. Người này cũng không quay đầu lại, vừa chạy vừa hét:
- Địch tập kích, địch tập kích…
- Nói bậy kẻ địch đâu ra!
Một giọng nói rất quen thuộc chất vấn thay cho Trình Danh Chấn, ngay sau đó, Đỗ Ba Lạt vai trần chạy từ trong quân trướng ra, tay xách mạch đao. Y nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt mà phẫn nộ giơ binh khí lên, vô số lưu tinh kéo cái đuôi dài từ chính giữa phía đông bắn đến, đốt lên các ngọn lửa trong quân doanh.