Chương 101: Truyền thuyết cơm chùa vương (2)
Lỗ Đức thuận tay nhấc Hồng Tinh Ứng lên:
- Còn có gia hỏa ngươi, mới nhập học ngày đầu tiên đã gây chuyện thị phi, đừng tưởng ngươi là người Sở gia thì ta không dám đánh ngươi, hôm nay ta sẽ dạy các ngươi biết nội quy trường học như thế nào.
Hồng Tinh Ứng sắp khóc, rõ ràng ta mới là người bị đánh thảm nhất, hắn vừa tới còn chưa rõ ràng tình thế, vô ý thức chỉ chỉ Viên Văn Đống:
- Lão sư, sao ngài không xử phạt hắn?
Trong mắt Viên Văn Đống phát lạnh, Lỗ Đức thì hừ lạnh:
- Người ta là Ngũ phẩm, ngươi thì sao? Ta cũng không ngại để lời ở chỗ này, trong các học viên ai có thể đột phá Ngũ phẩm, phóng nhãn thiên hạ đều là thiên kiêu nhất đẳng, nhân vật như vậy ở đâu cũng sẽ là bảo bối, về sau nếu ai trong các ngươi có thể đột phá Ngũ phẩm, chỉ cần không phạm sai lầm lớn, nhân viên nhà trường đều sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.
Tổ An âm thầm kinh hãi, xem ra mặc kệ ở thế giới nào, thực lực cường đại mới là đạo lý, những học viên ở xung quanh đều bình thản, hiển nhiên trước đó đã rõ ràng quy tắc ngầm này.
Sau khi Lỗ Đức nói xong, liền kéo hai người đang kêu gào thảm hướng đi xa, người xung quanh đều hít sâu một hơi.
Vi Tác đang ôm bắp đùi Tổ An nuốt một ngụm nước bọt:
- Lão đại, vừa rồi thời điểm ngươi chống đối hắn, ta cũng thay ngươi lau mồ hôi, phải biết rơi xuống trong tay “Quang Minh Đỉnh”, không chết cũng phải lột một lớp da.
Tổ An cười cười:
- Lỗ lão sư đã gọi xưng Lấy Đức Phục Người, thì tất nhiên sẽ giảng đạo lý.
- Cũng chỉ có ngươi dám giảng đạo lý với hắn.
Tạ Tú mỉm cười đi tới.
- Vốn cho rằng ta đã tính vượt qua vạn bụi hoa, không nghĩ tới so với Tổ huynh chỉ là tiểu vu gặp đại vu, vậy mà có thể đồng thời thắng được bốn vị trong Hồng Nhan Lục ưu ái, Tạ mỗ mặc cảm, về sau chúng ta thân cận hơn một chút, trao đổi một chút tâm đắc.
- Tạ huynh quá khen, nhà ngươi không phải cũng có một vị sao.
Tổ An đáp.
- A, ta làm sao không biết?
Tạ Tú sững sờ, mặc dù bên cạnh hắn không thiếu nữ tử mỹ lệ động lòng người, nhưng không ai có thể đạt tới cấp bậc như Thập Đại Mỹ Nhân.
- Lệnh tỷ không phải cũng là người trong Hồng Nhan Lục sao, lúc nào Tạ huynh có thể giới thiệu để chúng ta quen biết một chút hay không.
Tổ An đáp.
Tạ Tú kém chút nhảy dựng lên:
- Ta... Ta còn có chút việc, cáo từ trước.
Sau đó mặc kệ hắn giữ lại như thế nào, cũng không quay đầu lại vội vàng rời đi.
Tổ An kinh ngạc:
- Sao hắn giống như gặp quỷ vậy?
Vi Tác sùng bái nói:
- Lão đại, ta kính ngưỡng ngài giống như nước sông cuồn cuộn liên miên bất tuyệt, lại giống như Hoàng Hà tràn lan không thể ngăn cản, có bốn người các nàng ngươi còn không vừa lòng, lại còn muốn cua tỷ tỷ của Tạ công tử, thật là để người ngưỡng vọng hâm mộ.
- Thật buồn nôn.
Tổ An bị hắn nịnh nọt làm cho có chút buồn nôn, lấy tay đẩy hắn ra, lúc này mới nhìn Kỷ Tiểu Hi nói:
- Kỷ cô nương, vừa rồi thật rất cảm ơn ngươi.
Kỷ Tiểu Hi còn chưa kịp trả lời, Sở Hoàn Chiêu ở một bên lập tức nổi nóng:
- Ngươi có ý gì, rõ ràng là ta giúp ngươi trước nhất.
Sắc mặt của Kỷ Tiểu Hi đỏ lên:
- Không có việc gì, chỉ tiện tay mà thôi, ta đi trước.
Hiển nhiên bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, nàng từ đầu đến cuối có chút không được tự nhiên.
Sau khi chạy chậm mấy bước, bỗng nhiên nàng dừng lại quay đầu nói:
- Đúng rồi, có thời gian ngươi tới nhà, cha ta có vài lời muốn nói với ngươi.
- A...
Người xung quanh đều dùng ánh mắt quỷ dị mập mờ nhìn hai người, Kỷ Tiểu Hi giật mình, lúc này mới ý thức được lời nói của mình có nghĩa khác, nhưng lại không biết giải thích như thế nào, khuôn mặt đỏ bừng bỏ chạy.
- Kia là ai, lại dám ở ngay trước mặt ta câu dẫn ngươi!
Sở Hoàn Chiêu thở phì phò nói, bộ ngực nhỏ nâng lên hạ xuống cực kì đáng yêu.
Tổ An liếc mắt:
- Ngươi cũng không phải lão bà của ta, quản nhiều như vậy làm gì.
Hắn tự nhiên rõ ràng ý tứ trong lời nói của Kỷ Tiểu Hi, hẳn là liên quan tới ám tật trên người hắn, xem ra phải mau chóng đi mua cái yếm đến thật giả lẫn lộn, cũng không biết có thể giấu diếm được Kỷ Đăng Đồ hay không.
- Ta... Ta thay tỷ tỷ trông chừng ngươi không được sao.
Sở Hoàn Chiêu tức đến quai hàm phồng lên.
- Tỷ ta vừa đi không bao lâu, ngươi lại ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ.
Tổ An nhàn nhạt nói:
- Ngươi đi hỏi tỷ ngươi một chút, xem nàng có cần ngươi thay nàng trông xem hay không.
Mình ở trong mắt lão bà tiện nghi kia giống như người đi đường, thậm chí còn không bằng người qua đường, ta tự nhiên không cần thủ tiết cho nàng... A phi phi phi, lộn xộn cái gì.
- Hừ, đừng ở chỗ này liếc mắt đưa tình.
Viên Văn Đống đen mặt đi tới.
- Họ Tổ, ta không tin ngươi có thể trốn ở sau lưng nữ nhân cả đời, không được bao lâu chính là gia tộc tỷ thí, đến lúc đó trên lôi đài ngươi còn có thể gọi nữ nhân thay ngươi đánh hay không.
Tổ An sững sờ, quay đầu lại nhìn Sở Hoàn Chiêu:
- Gia tộc thi đấu gì?
Sở Hoàn Chiêu vểnh miệng, nhưng vẫn đáp:
- Viên gia bọn hắn và Sở gia chúng ta đều kinh doanh binh khí, cạnh tranh có chút kịch liệt, vì để tránh cho trong tranh đấu phát sinh sự kiện sống mái với nhau, thế là hai nhà ước định mỗi ba năm một lần gia tộc thi đấu, thông qua kết quả đệ tử gia tộc tỷ thí, đến quyết định định mức thị trường trong ba năm sau.
- Ta cũng phải lên đài?
Tổ An nhịn không được hỏi.
Sở Hoàn Chiêu nhẹ gật đầu:
- Đệ tử mỗi nhà đều phải tham gia, dĩ vãng đều là tỷ tỷ, ta, còn có các đường huynh đệ của nhị phòng tam phòng tham gia, bây giờ ngươi thành cô gia, tự nhiên cũng phải tham gia.