Chương 169: Một đạo đều không làm đúng (2)
Dương Ủy mừng rỡ, gia hỏa này quả nhiên đặt đề khó khăn nhất ở vị trí đầu, cái này thì đơn giản hơn nhiều.
Hừ, đổi hay không xác suất không phải đều giống nhau sao? Còn cố ý dẫn đạo ta, cho ta các loại nhắc nhở sai lầm, khinh ta ngớ ngẩn sao?
Hắn trực tiếp viết xuống đáp án không đổi, nhưng vẫn không yên lòng, còn bổ sung viết, mặc kệ đổi hay không, xác suất đều giống nhau.
Lúc này mới thỏa mãn nhìn đề thi thứ ba:
Năm hải tặc ở trong một lần cướp bóc lấy được một trăm viên nguyên thạch, năm người chia làm Giáp Ất Bính Đinh Mậu, do Giáp đến chia, nhưng hắn ra phương án nhất định phải có một nửa người trở lên đồng ý mới có thể thi hành, bằng không sẽ bị ném xuống biển, sau đó lại do Ất Bính Đinh Mậu chia, như thế suy ra. Xin hỏi Giáp phải đưa ra phương án phân phối như thế nào, mới có thể lấy được nhiều nguyên thạch nhất?
Điều kiện đã biết: Mỗi hải tặc đều là người thông minh, đều có thể rất lý trí phán đoán được mất, từ đó làm ra lựa chọn.
Xem hết đề mục, Dương Ủy lập tức ngây ngẩn cả người, đầu của gia hỏa này làm sao lớn lên a, đề mục đều hiếm thấy như vậy? Hắn vội vàng diễn toán, phản ứng đầu tiên là mỗi người 20 viên, bất quá lập tức bác bỏ đáp án này, lại bắt đầu diễn toán cái khác.
Những bạn học khác cũng thảo luận kịch liệt, chỉ bất quá mỗi một giống như con ruồi không đầu, không ai nói được ý tưởng đúng nhất.
Thương Lưu Ngư nhìn thấy hai chữ hải tặc, cảm thấy hết sức thân thiết, nghĩ thầm tiểu gia hỏa này ra đề mục thật có ý tứ.
Qua một lát, Dương Ủy lại lấy khăn lau mồ hôi, hắn phát hiện khăn tay của mình đã sớm bị thấm ướt, hiện tại thật có chút luống cuống, bởi vì hắn phát hiện đề này hắn không xác định đáp án có đúng hay không.
Nếu không nhìn xem đề tiếp theo? Nghĩ đến vừa rồi tên kia cố ý đặt đề khó nhất ở phía trước, nói không chừng đằng sau sẽ đơn giản một chút.
Dương Ủy nuốt một ngụm nước bọt, bắt đầu đọc đề mục thứ tư:
Có năm tù phạm, phân biệt từ 1- 5 đang nhặt 100 hạt đậu xanh, quy định mỗi người chí ít lấy một hạt, mà người lấy nhiều nhất và ít nhất đều bị xử tử, hơn nữa, giữa bọn hắn không thể giao lưu, nhưng ở thời điểm nhặt, có thể xem xét số hạt đậu còn lại. Hỏi trong bọn hắn ai tỉ lệ sống sót lớn nhất? ?
Nhắc nhở:
1. Bọn hắn đều là người rất thông minh.
2. Nguyên tắc của bọn hắn là trước cầu bảo mệnh, lại đi giết nhiều người.
3. 100 hạt không cần lấy hết.
4. Nếu có tình huống bằng nhau, thì cũng tính lớn nhất hoặc nhỏ nhất cùng nhau xử tử.
Dương Ủy xém chút chửi mẹ, gia hỏa này ra đề mục quái quỷ gì, sao xảo trá như thế, nhìn như đơn giản, nhưng nghĩ nghĩ, đầu sẽ muốn nổ tung.
Tính một lúc, mặt Dương Ủy đen lên, quyết định đổi đề tiếp theo:
Trên một hòn đảo có 100 người, trong đó có 5 người mắt đỏ, 95 người mắt xanh. Hòn đảo này có ba quy tắc kỳ quái.
1. Bọn hắn không thể soi gương, không thể nhìn màu sắc con mắt của mình.
2. Bọn hắn không thể nói cho người khác biết ánh mắt của đối phương màu gì.
3. Một khi có người biết mình mắt đỏ, hắn nhất định phải ở đêm hôm ấy tự sát.
Một ngày nọ, có khách lữ hành đến hoàn đảo này. Bởi vì không biết quy củ ở đây, cho nên thời điểm hắn và người trên đảo ca múa, không để ý nói một câu: Các ngươi có người mắt đỏ.
Giả thiết người trên đảo rất thông minh, mỗi người đều có thể làm ra suy luận logic. Xin hỏi trên đảo này sẽ phát sinh cái gì?
Hai mắt Dương Ủy tỏa sáng, cái đề này tựa hồ khá đơn giản, hắn cầm bút viết đáp án.
...
...
...
Cứ như vậy, Dương Ủy một hồi lộ vẻ nụ cười, một hồi vò đầu bứt tai, không ngừng giải đề, đến cuối cùng hắn phát hiện mình không có làm được mấy cái.
Lúc này ngoài cửa phòng sớm đã vây đầy người các lớp khác, nguyên lai đã sớm tan học, Hoàng tự ban ngày bình thường ham chơi nhấta, lại không có một học sinh ra ngoài, đưa tới các lớp khác hiếu kì, có người tới xem, rất nhanh sự tình phát sinh ở nơi này liền truyền khắp toàn bộ trường học, học sinh từng lớp nhịn không được chạy tới xem kịch.
Đương nhiên nếu chỉ có Tổ An và Dương Ủy tỷ thí, thì đám thiên tài mắt cao hơn đầu kia, chỉ sợ cũng lười tới, nhưng có Thương Lưu Ngư ở chỗ này, vậy thì không giống.
Thương Lưu Ngư là lão sư được hoan nghênh nhất trường, tiết học của các lão sư khác có lẽ rất nhiều người không muốn tới, nhưng tiết học của nàng đều kín người, hơn nữa sẽ không ai đi ngủ và thất thần... đôi mắt thưởng thức nàng mỹ lệ còn không kịp, nơi nào có thời gian thất thần.
Học sinh nghe tin chạy tới gần một nửa là đến xem trò vui, hơn phân nửa là vì Thương Lưu Ngư, bất quá về sau, từng người đều bị đề mục của Tổ An hấp dẫn.
Đề mục của hắn ai nhìn cũng hiểu, mọi người cảm giác mình có thể giải được, không giống có chút nan đề, mọi người xem cũng xem không hiểu, thì lấy đâu ra hứng thú giải.
Cả đám đều âm thầm thảo luận, thậm chí không ít quái thai trong lòng cũng bắt đầu tính toán.
- Tỷ phu thật tuyệt!
Giữa sân vui vẻ nhất không ai qua được Sở Hoàn Chiêu, không biết vì cái gì, nhìn thấy hắn làm náo động phảng phất như là mình làm náo động vậy, nàng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ coi hắn là người Sở gia, có loại cảm giác vinh nhục cùng hưởng.
Kỷ Tiểu Hi ở trong đám người yên lặng nhớ kỹ những đề mục kia, ánh mắt có chút khó khăn:
- Những đề này đến cùng làm sao giải, có cần đi về hỏi cha không, bất quá tựa hồ cha không có hứng thú với những thứ này, hắn chỉ thích tranh ảnh tào lao, gần đây cũng không biết từ nơi nào đạt được một quyển sách mới, đụng cũng không cho ta đụng, hừ...