Lục Địa Kiện Tiên

Chương 172: Tại sao lại là ngươi (2)

Chương 172: Tại sao lại là ngươi (2)


- Yên tâm đi, đây chỉ là giả thiết mà thôi, trong hiện thực người lợi hại như vậy lại ai đi làm hải tặc.
- Vậy cũng đúng.
...
Lúc này hai mắt của Dương Ủy sớm đã vô thần, đần độn đứng ở đó.
Tổ An có chút bất mãn, nhanh như vậy đã bị chơi hỏng, đừng a, còn phải cống hiến điểm nộ khí cho ta? Thế là hắn lại bắt đầu giảng giải những đề mục phía sau, quả nhiên, toàn bộ hành trình giảng xuống, đáp án của Dương Ủy một cái cũng không đúng, đáng tiếc Dương Ủy chỉ cống hiến mấy trăm điểm nộ khí, hiển nhiên đã triệt để hỏng mất.
- Trời ạ, một câu cũng không đúng, Dương lão sư không khỏi quá kém rồi?
- Đúng vậy, ngày bình thường mũi vểnh lên trời, một bộ hắn ngưu bức nhất, không nghĩ tới nguyên lai trình độ toán thuật kém như vậy.
- Thôi đi, dạng người này còn tới học viện làm lão sư, không biết xấu hổ.
...
Ánh mắt và lời nói lạnh nhạt của đám học sinh xung quanh phảng phất như đao đâm vào lòng Dương Ủy, hắn hét lớn một tiếng, bịt lỗ tai hốt hoảng chạy ra phòng học, mặc cho người gọi như thế nào hắn cũng không dừng lại, hắn chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này, quá sỉ nhục, vốn cho rằng có thể dễ dàng giẫm một học sinh bình thường, ai biết lại bị học sinh đạp, hắn biết trải qua chuyện này, hắn đã không còn mặt mũi lưu lại học viện.
Thân là lão sư, kết quả học sinh ra đề một câu cũng làm không được, chỉ sợ không chỉ trở thành trò cười ở Minh Nguyệt Thành, sẽ còn trở thành trò cười của các quận xung quanh.
- Lão đại quá lợi hại!
Vi Tác nịnh nọt chạy tới nắn vai đấm lưng, những bạn học khác cũng nhao nhao chạy tới bưng trà đưa nước, lấy năng lực số học của đối phương, dù không có tu vi, tương lai cũng tươi sáng vô hạn, không nhân dịp này nịnh bợ chính là ngu ngốc?
Sở Hoàn Chiêu vốn muốn chạy tới nói chuyện với tỷ phu, nào biết bên cạnh hắn người đông nghìn nghịt, căn bản chen không qua, không khỏi hậm hực hừ lạnh:
- Một đám nịnh hót.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Tiểu Hi hưng phấn đến đỏ bừng, đồng thời âm thầm lo lắng thay hắn, đắc tội lão sư học viện như vậy, sẽ có hậu quả không tốt gì không.
Bùi Miên Mạn lộ ra nụ cười quyến rũ, để những nam tử ở bên cạnh nàng mê muội:
- Lúc đầu còn có chút hối hận cùng gia hỏa này giao dịch, hiện tại xem ra nói không chừng thật có thể từ chỗ của hắn đạt được hồi báo.
Xa xa Trịnh Đán thu hết biểu lộ của chúng nữ vào mắt, trong lòng thầm giật mình, vốn cho rằng những cái kia đều là truyền ngôn, hiện tại xem ra Tổ An và mấy nữ nhân này tựa hồ quan hệ không ít, trên người gia hỏa này đến cùng có mị lực gì, không chỉ cưới được Sở đại tiểu thư, đồng thời còn hấp dẫn những nữ nhân ưu tú kia?
Đúng lúc này, truyền đến một tiếng hét to:
- Không lên lớp lại vây quanh ở đây làm gì, muốn tạo phản hả?
Nghe được thanh âm này, không ít người giật mình, hiển nhiên thanh âm này đã từng tạo thành quá nhiều bóng ma cho bọn hắn, đầu Địa Trung Hải, tay cầm thước, không phải thầy giám thị Lỗ Đức thì là ai?
Nhìn thấy hắn đến, người xung quanh tự động tránh ra một con đường, hắn đi đến, thấy Tổ An nghênh ngang ngồi trên ghế được đồng học nắn vai đấm lưng, lông mày vô ý thức nhíu lại.
Bất quá thấy Thương Lưu Ngư phong thái yểu điệu đứng bên cạnh, lông mày không khỏi giãn ra:
- Nguyên lai Thương lão sư cũng ở đây, vừa rồi nơi này đến cùng xảy ra chuyện gì, ta thấy Dương Ủy bụm mặt chạy ra ngoài, gọi như thế nào hắn cũng không nghe.
- Có thể là vì cảm thấy xấu hổ.
Thương Lưu Ngư cười nhạt, đại khái nói sự tình vừa rồi ra, thanh âm của nàng động lòng người, cho dù chỉ đơn thuần nghe nàng nói chuyện cũng là một loại hưởng thụ.
- Lại là ngươi đang nháo sự?
Thời điểm nhìn Thương Lưu Ngư, Lỗ Đức rất nhu hòa, bất quá khi nhìn về phía Tổ An, biểu lộ trong nháy mắt nghiêm nghị lại.
Trong nháy mắt đó, uy áp làm cho đám người Vi Tác không dám lại ở xung quanh Tổ An, nhao nhao né qua một bên.
Tổ An thầm mắng một tiếng không có nghĩa khí, trấn định tự nhiên nhìn hắn:
- Là Dương Ủy cố ý nhằm vào ta, đánh cược cũng là hắn chủ động nói ra, sao lại thành ta nháo sự?
- Ngươi quên nội quy của trường học chúng ta sao, nội quy trọng yếu nhất là tôn sư trọng đạo, một người dù bản lãnh lớn như thế nào, nhưng không tôn kính sư trưởng, thì loại người đó thường thường cũng là tai họa.
Lỗ Đức nghiêm túc nói.
- Lời này của chủ nhiệm ngươi ta không thích nghe, tôn sư trọng đạo, điều kiện tiên quyết là lão sư phải có sư đức, loại người bởi vì tư dục mà cố ý nhằm vào chèn ép học sinh, cũng xứng được xưng lão sư?
Tổ An cau mày hỏi.
- Nhưng hắn dù sao cũng là lão sư của ngươi! Coi như hắn có vấn đề gì, cũng nên do chúng ta đến xử lý, ai cho phép một học sinh như ngươi đến chấp hành.
Thấy hắn lại còn dám mạnh miệng, Lỗ Đức nặng nề hừ lạnh.
- Ta chấp hành gì, vừa rồi đánh cược hoàn toàn là tuân theo nguyên tắc công bằng, mọi người ở đây đều có thể làm chứng.
Tổ An chỉ chỉ xung quanh.
- Hơn nữa Thương lão sư cũng là công chứng viên do ta và Dương Ủy mời.
Thương Lưu Ngư nhẹ gật đầu:
- Không sai, việc này Dương lão sư cũng đồng ý, ta là được mời tới làm nhân chứng.
- Thương lão sư không nên bị gia hỏa này che đậy.
Lỗ Đức nhìn Thương Lưu Ngư cười cười, sau đó lại nhìn Tổ An nghiêm mặt.
- Ngươi quả nhiên bản tính không thay đổi, trong nội quy có một điểm chính là cấm đánh bạc, vài ngày trước ngươi công nhiên chạy đến Ngân Câu Đổ Phường đánh bạc, gây ra sóng lớn, mang đến ảnh hưởng rất lớn cho trường học chúng ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, kết quả hôm nay ngươi lại công nhiên ở trong trường học đánh cược với lão sư? Hừ, người như ngươi, trường học của chúng ta không dám lưu, tự mình cút về Sở phủ đi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất