Lục Địa Kiện Tiên

Chương 21: Khuê mật của lão bà

Chương 21: Khuê mật của lão bà


Lúc này hắn mới chú ý tới bùn đen trên da, vô ý thức ngửi ngửi, biểu lộ liền cực kỳ đặc sắc, quá thúi rồi!
Vội vã chạy đi tắm rửa một cái, mới trở lại phòng lên giường đi ngủ, nhìn trên bàn phím còn sót lại 44 điểm nộ khí, trong lòng tính toán, nếu không ngày mai lại đi tìm chút điểm nộ khí, nhìn xem còn có thể rút được vật gì tốt.
Ký ức chậm rãi dung hợp, hắn nhớ tới Sở gia gia chủ là Công Tước, Minh Nguyệt Thành chính là đất phong của hắn, Sở gia gia chủ có một tử hai nữ, trưởng nữ Sơ Nhan, thứ nữ Hoàn Chiêu, thế tử Ấu Chiêu.
Mà chủ nhân của thân thể này vốn xuất thân bình dân, phụ mẫu đều mất, được thúc phụ nuôi lớn, là loại văn không thành võ chẳng phải nổi danh, ngoại trừ dáng dấp đẹp trai, thì không còn ưu điểm gì.
Tổ An có chút không rõ, tại sao một gia tộc như vậy lại chọn phế vật như hắn làm cô gia.
Âm mưu, ở trong này nhất định có âm mưu.
Chẳng qua hiện tại Tổ An có bàn phím, lực lượng cũng tăng nhiều, không còn kinh hoảng giống như lúc đầu, đối với tương lai càng ngày càng có lòng tin, giấu ước nguyện mỹ hảo ở trong lòng, sau đó tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, thời điểm hắn ngủ mơ mơ màng màng, thì bị tiếng ồn ào đánh thức:
- Mau dậy đi, lão gia và phu nhân còn ở từ đường chờ ngươi đấy!
- Đừng làm rộn, để cho ta ngủ tiếp một lát.
Giờ phút này Tổ An còn chưa kịp phản ứng, hôm qua giày vò đến nửa đêm, đang rất buồn ngủ, nên trở mình chuẩn bị ngủ tiếp.
Ai biết một chậu nước lạnh giội thẳng xuống, hắn cả kinh lập tức ngồi dậy, buồn ngủ cũng tan biết.
Vừa mở mắt nhìn, phát hiện có mấy gia đinh hung thần ác sát đứng ở một bên, một võ sĩ trẻ tuổi tay cầm chậu đồng, nhìn mình cười lạnh.
- Ngươi giội nước?
Tổ An trừng võ sĩ trẻ tuổi kia, một đoạn ký ức nổi lên, người trước mắt tên Điêu Dương, là một tên tiểu đội trưởng trong phủ, trước kia tựa hồ khắp nơi nhằm vào mình.
- Là ta giội thì thế nào, thật coi mình là chủ nhân trong phủ, cũng không biết tiểu thư coi trọng ngươi ở điểm nào.
Điêu Dương cười lạnh nói.
Tổ An lập tức hiểu được, chắc hẳn lấy mỹ mạo của Sở Sơ Nhan, không thiếu người muốn làm cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, Điêu Dương kia hơn phân nửa cũng là một trong số đó, mặc dù song phương thân phận khác biệt, chú định hắn ăn không được, nhưng không có nghĩa là hắn có thể chịu được con cóc khác ăn thiên nga.
Phi phi phi, hắn mới là cóc, cả nhà đều là con cóc.
Nhìn thấy vẻ đùa cợt trong mắt đối phương, Điêu Dương không khỏi nổi giận:
- Trừng ta làm gì, muốn đánh ta, có bản lĩnh đến?
Vừa nói vừa đưa mặt tới.
Cô gia phế vật này, khí lực còn không bằng nữ nhân, mình chắp hắn hai tay một cước cũng có thể giải quyết, đoạn thời gian trước cũng không phải không có đánh qua. Đối phương tính cách nhu nhược, coi như bị ức hiếp cũng không dám nói, đây chính là nguyên nhân hắn dám không chút kiêng kỵ.
Bất quá lần này hắn tính sai, người trước mắt không hề nhường nhịn, chỉ thấy một cái bóng đen nhanh chóng đánh vào trên sống mũi, nước mắt máu mũi của hắn ngăn không được chảy ra.
Tổ An thu hồi nắm đấm, lắc đầu nói:
- Người thế giới này là chuyện gì xảy ra, sao đều thích ăn đòn như vậy.
- Hỗn trướng, ta muốn giết ngươi!
Đầu óc của Điêu Dương trống rỗng, không nghĩ tới lại bị phế vật xưa nay mình xem thường đánh, trong lúc nhất thời không khỏi tức sùi bọt mép, rút ra yêu đao muốn chặt tới.
Chờ đã, sao khí lực của gia hỏa này đột nhiên lớn như thế?
- Đến từ Điêu Dương, điểm nộ khí +537!
Đúng lúc này, một tiếng quát trầm ổn truyền đến:
- Xảy ra chuyện gì?
Một nam tử khôi ngô từ ngoài phòng đi vào, đám người trong phòng vội vàng hành lễ:
- Đội trưởng!
Tổ An nhớ người này là đội trưởng hộ vệ của Sở gia Nhạc Sơn, Điêu Dương vội vàng chạy tới tố khổ:
- Đội trưởng, chúng ta hảo ý đến gọi hắn tới từ đường, ai ngờ hắn không chỉ không nguyện ý, còn ỷ vào mình là cô gia quyền đấm cước đá với chúng ta, ngươi nhìn cái mũi của ta, đã bị hắn đánh gãy.
Tổ An lẳng lặng nhìn hắn biểu diễn, người này trở mặt thật nhanh, bản sự chỉ hươu bảo ngựa để cho người ta bội phục.
Nhạc Sơn nhướng mày, nhìn cái mũi của Điêu Dương máu tươi chảy ròng, lại nhìn Tổ An cả người ướt nhẹp và chậu nước trên đất, thì làm sao không hiểu là chuyện gì xảy ra.
- Tất cả mọi người đang chờ ở từ đường, các ngươi lại ở nơi này hồ nháo? Đi từ đường trước, những chuyện khác về sau lại nói.
Nhạc Sơn hừ lạnh, hắn mới lười quản những sự tình nhàm chán này.
Hắn quá rõ phẩm tính của Điêu Dương, biết đối phương đáng đời; đương nhiên hắn cũng không có hứng thú ra mặt giúp Tổ An, cô gia uất ức như vậy, hắn cũng rất xem thường, không đáng vì vậy đắc tội đồng liêu.
Ánh mắt của Tổ An xoay động, bỗng nhiên ngã xuống rên rỉ:
- Ai u, ta bị trọng thương, không có cách nào rời giường.
- Ngươi thụ thương?
Nhạc Sơn đi tới xem xét, chú ý tới vết roi trên người hắn, trong lúc nhất thời cũng đổi sắc mặt.
Tổ An nghĩ thầm may mắn ta cơ linh, đêm qua vẫn mặc huyết y đi ngủ:
- Đúng vậy, hôm qua Nhị tiểu thư tìm tới, dùng Trường Tiên Rên Rỉ đánh một trận.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, xem ra không ít người cũng từng được lĩnh giáo Nhị tiểu thư lợi hại.
Chỉ có Điêu Dương không tin:
- Nói hươu nói vượn, vừa rồi ngươi đánh ta mạnh như vậy, nào giống như thụ thương?
Nhạc Sơn mở miệng:
- Các quý nhân đều đang chờ, tới từ đường lại nói, phải hay không, đến lúc đó gặp mặt sẽ biết, người đâu, khiêng cô gia lên từ đường.
Một bên phân phó thủ hạ tìm cáng cứu thương, một bên để Điêu Dương đi khám đại phu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất