Lục Địa Kiện Tiên

Chương 30: Kỷ thần y (2)

Chương 30: Kỷ thần y (2)


- Đừng kéo những chuyện nhảm nhí kia, còn có tin tức khác liên quan tới nàng không? Tỉ như nàng là từ nhỏ ở Sở gia các ngươi sao?
- A, này thì không phải.
Thấy đối phương cự tuyệt hỗ trợ tác hợp, Thành Thủ Bình không khỏi có chút sa sút, xem ra cô gia cũng coi trọng Tuyết Nhi, nghe nói thiếp thân nha hoàn của các tiểu thư đều là nha đầu ấm giường cho cô gia.
- Tuyết Nhi tỷ tựa như là ba bốn năm trước, tiểu thư ở bên ngoài cứu trở về, về sau nàng nhu thuận hiểu chuyện, lại thông minh lanh lợi, rất nhanh đã được tiểu thư trọng dụng, bổ nhiệm làm thiếp thân nha hoàn.
- Nhu thuận hiểu chuyện?
Tổ An thực không có cách nào liên hệ nha đầu kia với mấy chữ này, nghe đối phương là ba bốn năm trước mới đến Sở gia, không khỏi như có điều suy nghĩ.
- Đúng rồi, nhị phòng tam phòng là tình huống như thế nào, cùng nhất mạch của lão gia quan hệ như thế nào?
Tổ An lại nghĩ tới hôm nay ở trong từ đường phát sinh sự tình, Sở Thiết Sinh và Sở Nguyệt Pha giống như có địch ý với hắn.
- Tạm được.
Thành Thủ Bình nghĩ nghĩ đáp.
- Ngày bình thường Nhị lão gia phụ trách kinh doanh quặng sắt vũ khí trong gia tộc, Tam lão gia phụ trách kinh doanh muối, là phụ tá đắc lực của lão gia.
- Sắt, muối?
Tổ An nghe mà sững sờ, đây là thế giới tu hành, không nói kinh doanh linh thạch gì, tiên thú gì sao, sao lại kinh doanh muối...
Phảng phất như đoán được hắn suy nghĩ, Thành Thủ Bình giải thích:
- Cô gia không nên xem nhẹ hai thứ này, hai thứ này có thể để gia tộc mang đến lợi nhuận kếch xù, Sở gia chúng ta phú khả địch quốc chính là dựa vào hai thứ này, phải biết trên thế giới này có thể tu hành dù sao cũng là số ít, phần lớn người đều giống như chúng ta, không có cách nào cảm nhận được thiên địa nguyên khí, chỉ có thể bình thường qua cả đời, mà muối và sắt đều là nhu yếu phẩm sinh hoạt của chúng ta.
Tổ An nhếch miệng:
- Cái gì gọi là chúng ta, đừng kéo ta và loại người bình thường như các ngươi nói nhập làm một, ta có thể tu luyện.
Thành Thủ Bình nháy nháy mắt nhìn hắn, một bộ muốn nói lại thôi, nghĩ thầm cô gia này quả nhiên như bọn hắn nói, bản lãnh không có còn thích ba hoa chích choè.
Bất quá không sao, dù sao hắn cũng là cô gia, ta nhất định sẽ giúp hắn tranh thủ được phương tâm của tiểu thư. Đều nói dệt hoa trên gấm dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi khó, ta ở thời điểm hắn khổ sở nhất trợ giúp hắn, đến lúc đó tự nhiên sẽ thành tâm phúc, ta cũng có thể nước lên thì thuyền lên, nói không chừng còn có thể cùng Tuyết Nhi... Hắc hắc hắc...
- Cười ngây ngô cái gì đấy.
Tổ An đập hắn một cái.
- Kỷ thần y kia nhà ở chỗ nào?
Thành Thủ Bình nâng đỡ hai cái búi tóc trên đầu:
- Về sau cô gia có thể đừng đánh đầu hay không, cái búi tóc này rất khó chải.
Tổ An nhìn hai cái đồ chơi trên đầu hắn, cũng có chút im lặng:
- Được rồi được rồi, mau dẫn đường đi.
Tình huống đại khái của Sở phủ hắn cũng biết, ai muốn hại hắn chỉ có thể chậm rãi tra, việc cấp bách là trước giải quyết vấn đề hạnh phúc của mình.
- Cô gia, ta cảm thấy ngươi không cần thiết đi tìm Kỷ thần y.
Thành Thủ Bình đuổi theo.
- Vì sao?
Tổ An có chút không hiểu.
Thành Thủ Bình giải thích:
- Bởi vì Kỷ thần y lập xuống quy củ, nếu muốn tìm hắn xem bệnh, phải trả trăm lạng bạc phí đăng ký.
- Trăm lạng bạc? Chỉ là đăng ký? Chỗ của hắn khảm kim cương sao?
Từ hai ngày này quan sát, hắn đã đại khái hiểu rõ hệ thống tiền tệ của thế giới này, kỳ thật không khác Trung Quốc cổ đại bao nhiêu, một ngàn văn tiền tương đương một lượng bạc, một lượng vàng tương đương mười lượng bạc, trên hoàng kim còn có một loại đồng tiền mạnh khác, đó chính là nguyên thạch, chỉ bất quá nguyên thạch thường thường là có tiền mà không mua được, giá trị cụ thể rất khó số liệu hóa.
Nhưng thế giới này tính toán đơn vị không hề giống Trung Quốc cổ đại, mà tương đương như hiện đại, một lạng tương đương 50 khắc, đồng thời bạc cũng không có tràn lan bị giảm giá trị, sức mua của một lượng bạc tầm 1800 nhân dân tệ, một trăm lượng thì tương đương với 180.000 nhân dân tệ, còn chỉ là đăng ký, khó trách hắn sẽ kêu lên.
Tổ An nghĩ nghĩ ôm chầm lấy bả vai của Thành Thủ Bình:
- Tiểu Bình, ngươi xem cô gia bây giờ có chút khó khăn, ngươi có thể cho ta mượn một chút tiền hay không, chờ ta có tiền sẽ trả lại ngươi gấp bội.
Thành Thủ Bình lặng lẽ che hầu bao ở bên hông:
- Cô gia, ngài là chủ tử, ta là hạ nhân, ngài làm chủ tử cũng không có tiền, ta làm hạ nhân làm sao có thể có tiền chứ.
Tổ An nhìn động tác của đối phương, bất quá cũng không để ý, cho dù trên người hắn có ít bạc, cũng không thể có tới 100 lượng:
- Đúng rồi, nơi nào trong Minh Nguyệt Thành buôn bán nô lệ?
- Cô gia là chỉ người môi giới sao, trong thành có địa phương chuyên môn giao dịch người hầu và nha hoàn giữa các quý tộc, mỗi người giá trị từ mấy lượng đến mấy chục lượng không giống nhau...
Bỗng nhiên Thành Thủ Bình sững sờ, nhịn không được quay đầu nhìn Tổ An, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
- Cô gia, ngươi không phải là muốn bán ta chứ?
Thần sắc của Tổ An nghiêm túc:
- Làm sao có thể, cô gia ta là người như vậy sao?
Trong lòng của hắn lại đang tính toán, bán gia hỏa này cũng không đáng mấy lượng bạc, hơn nữa hắn là người của Công Tước phủ, cũng chưa chắc bán được.
Dù được hắn cam đoan, nhưng Thành Thủ Bình vẫn cảm thấy sau lưng mát lạnh, vội vàng nói:
- Cô gia, kỳ thật còn có một biện pháp, ngoại trừ 100 lượng bạc, nếu có thể giúp Kỷ thần y hoàn thành một nhiệm vụ, cũng có thể được hắn chẩn trị.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất