Chương 303: Bằng Ức Cận Nhân
Sở Sơ Nhan đáp:
- Tổ An là trượng phu của ta, ngươi muốn đối phó hắn, khác gì đối phó ta?
Tổ An sững sờ, hắn không ngờ Sở Sơ Nhan sẽ nói như vậy, ngày bình thường nàng lạnh như băng, có đôi khi thậm chí hoàn toàn cảm giác không ra bọn họ là người nhà, nhưng hiện tại lại chính miệng thừa nhận mình là trượng phu của nàng.
Chuyện gì xảy ra, sao cảm động đến muốn khóc như vậy.
Nghe nàng nói, khuôn mặt anh tuấn của Thạch Côn vặn vẹo, cả người nôn nóng đi qua đi lại:
- Họ Tổ có tài đức gì, có thể làm trượng phu của ngươi!
- Sở tiểu thư ngươi không chỉ khuynh quốc khuynh thành, còn là thiên tài tu luyện, nữ nhân như ngươi, chỉ có nam nhân ưu tú nhất trên đời mới xứng, hắn chỉ là phế vật...
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +256+256+256+256...
Hắn còn chưa nói xong đã bị Tổ An đánh gãy:
- Ta đánh gãy một chút, xin hỏi nam nhân cường đại nhất ưu tú nhất chỉ chính là ngươi?
Thạch Côn ngạo nghễ nói:
- Phải thì thế nào?
Tổ An cười hắc hắc:
- Nhưng theo ta biết, cường đại nhất thiên hạ là Hoàng thượng, dựa theo ngụ ý của công tử, chẳng lẽ Hoàng thượng cũng không cường đại bằng ngươi, không ưu tú bằng ngươi?
- Ta...
Thạch Côn á khẩu, không ngờ lại bị đối phương đẩy vào trong hố.
- Thạch mỗ dĩ nhiên không phải ý tứ kia, ngươi chớ có vu oan hãm hại lung tung!
Dù hắn lại cuồng ngạo tự tin, cũng không dám bất kính với Hoàng thượng, nếu không truyền đến tai Hoàng thượng, không chỉ mình xong, gia tộc cũng gặp tai hoạ, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, biết thực lực của Hoàng thượng đáng sợ đến cỡ nào.
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +444!
- Đã như vậy, thì chứng minh vừa rồi những lời kia bất quá là khoác lác?
Tổ An khinh bỉ nói.
Thạch Côn:
- ...
Hắn cảm thấy mình nhiều năm tạo dựng lên hình tượng công tử ôn nhuận như ngọc, cuối cùng bị phá hủy ở trong tay tiểu tử này, vì sao gia hỏa này lại chán ghét như vậy!
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +512!
Sở Sơ Nhan nói:
- Ta tuyển trượng phu, không phải tuyển Võ Trạng Nguyên, Tổ An ở các phương diện vừa vặn phù hợp yêu cầu của ta, chỉ có thể cô phụ hảo ý của các hạ.
Hai mắt Tổ An tỏa sáng, cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng:
- Lão bà, ngươi thật tốt.
Sở Sơ Nhan:
- ...
Gia hỏa này thật biết giậu đổ bìm leo, vốn định hất hắn ra, nhưng nghĩ mình nói như thế chính là vì đoạn tuyệt suy nghĩ của những người khác, lúc này hất ra sẽ không thích hợp.
Hắn nhất định là biết điểm này, cố ý!
Nhìn hai người nắm tay, sắc mặt của Thạch Côn triệt để âm trầm:
- Sở Sơ Nhan, ngươi ở trong lòng ta một mực là tồn tại băng thanh ngọc khiết, nhưng bây giờ lại nắm tay nam nhân khác, không thấy sỉ nhục hay sao!
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +999!
Nghe thấy lời này của hắn, Tổ An thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, lão bà của ta ta muốn chiều thế nào thì chiều, mắc mớ gì đến ngươi.
Cảm thấy tên này không khỏi quá nhạy cảm rồi, sao, lão bà của người khác còn cần ngươi giữ thân như ngọc hộ à?
Mẹ nó, đầu óc có lỗ!
Sắc mặt của Sở Sơ Nhan cũng lạnh lùng:
- Giữa ta và trượng phu của ta rốt cuộc thế nào, không đến lượt các hạ đến quản!
Cho dù với tính tình lãnh đạm của nàng, lúc này cũng rất tức giận, người này bị thần kinh à, so sánh hai bên, ngược lại là Tổ An nhìn thuận mắt hơn một chút.
Thạch Côn hít sâu một hơi, bình phục lại tâm tình, mới trầm giọng nói:
- Vốn ta coi ngươi là tiên tử trên trời, tính từ từ theo đuổi ngươi, nhưng hiện tại nhìn tình huống, nếu ta còn chậm chạp, chỉ sợ ngươi sẽ bị nam nhân khác nhanh tay giành trước.
Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh muốn nói lại thôi, kỳ thật công tử không cần lo lắng, tên gia hỏa Tổ An đó không... Nhưng nguyên do trong đây nàng lúc ban đầu đã che giấu, hiện tại căn bản không biết nên mở miệng như thế nào.
Tổ An và Sở Sơ Nhan cũng nhìn nàng với vẻ kinh ngạc, hiển nhiên ba người đều nghĩ giống nhau.
Chọc chọc thê tử ở bên cạnh, Tổ An nhỏ giọng nói:
- Ngươi nhìn đi, tuy ngoài miệng Tuyết Nhi dữ dằn, nhưng trên thực tế vẫn suy nghĩ cho ta.
Sở Sơ Nhan cũng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ hai người này đúng là hoan hỉ oan gia à?
Chú ý thấy hành động thân mật của hai người, Thạch Côn càng lúc càng giận dữ:
- Cho nên ta cũng lười chẳng muốn phiền, nhân cơ hội lần này ở bí cảnh, giết tiểu tử họ Tổ này rồi gạo nấu thành cơm với ngươi sau.
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +678!
Thần sắc của Sở Sơ Nhan trở nên lạnh lùng:
- Xem ra tên đầu sỏ của tất cả quả nhiên chính là ngươi, bố trí Tuyết Nhi ở Sở gia, còn an bài nhiều tử sĩ như vậy ở học viện, đều là vì ta sao?
- Không sai, năm đó ta thấy ngươi liền ngỡ như người trời, cho nên mấy năm nay làm ra rất nhiều an bài, thậm chí vô số nữ nhân chủ động yêu thương nhung nhớ, ta cũng không thèm nhìn lấy một cái, hai chúng ta phải là tổ hợp thuần khiết nhất, hoàn mỹ nhất. Thế nào, có phải cảm thấy ta là một lòng say mê ngươi không.
Thạch Côn nhìn nàng đầy vẻ kỳ vọng, đồng thời trong lòng rất khó chịu, nữ thần hoàn mỹ trong lòng đã mấy lần nắm tay với nam nhân khác, cũng không biết mấy ngày nay ở Sở gia có quan hệ thân thiết hơn hay không, vừa nghĩ tới hình ảnh của các loại khả năng này, toàn bộ tâm thái của hắn liền vỡ vụn.
Bố cục tỉ mỉ mười năm để theo đuổi tiên nữ, mắt thấy sắp nở hoa kết quả, lại bị nam nhân khác nhanh chân đến trước, sao hắn có thể không phẫn nộ.
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +785!
- Không, ta chỉ cảm thấy ghê tởm thôi.
Sở Sơ Nhan nhíu mày nói.
- Ngươi!
Thạch Côn nghĩ đến mình trả giá nhiều như vậy, không ngờ lại nhận được kết quả này, sắc mặt âm trầm như sắp ứa ra nước.