Chương 306: Vợ bạn không thể trêu
Sơ Nhan cũng cảm thấy một màn trước mắt này rất vô lý, thậm chí trong lòng nàng còn sinh ra một ý niệm, chẳng lẽ Tổ An vốn chính là cùng một giuộc với Thạch Côn?
Không đúng, nhìn Thạch Côn lúc trước theo đuổi ta, hắn sẽ không thể dễ dàng tha thứ cho thủ hạ trở thành vị hôn phu của ta; Thạch Côn đó chắc là gia tộc khác, không biết rốt cuộc là gia tộc dưới tay Hoàng đế hay là Hoàng hậu.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy cả người lạnh toát, mình ngàn phòng vạn phòng, kết quả vẫn trúng gian kế của bọn họ.
Đến từ Sở Sơ Nhan, điểm nộ khí +512!
Hoài nghi nhân sinh đâu chỉ có một mình nàng, những người khác đều có suy nghĩ tương tự, ai nấy không ngừng cống hiến điểm nộ khí.
Nhìn tin tức điểm nộ khí từ hậu trường truyền đến, Tổ An thầm nghĩ lão bà đừng hoảng, rất nhanh thôi ta sẽ có thể giải thích cho ngươi.
Hắn và Thạch Côn bước về phía nhau, khi hai người đang muốn ôm nhau, hắn bỗng nhiên triệu hồi ra Dao Găm Có Độc, trực tiếp đâm lên người Thạch Côn.
Lúc trước khi rút lấy Bằng Ức Cận Nhân, hắn một mực đang nghĩ xem kỹ năng này là dùng như thế nào, tiêu chuẩn trở thành bằng hữu này quá hư ảo, có điều đã là bằng hữu, chắc có thể giảm bớt cảnh giác trên trình độ lớn nhất mới đúng, như vậy phối thêm Dao Găm Có Độc của mình, quả thực là thần kỹ đánh lén giết người cướp của.
Mắt thấy chủy thủ sắp đâm vào thân thể Thạch Côn, khóe miệng Thạch Côn hiện ra nụ cười dữ tợn, bỗng nhiên một kiếm gạt Dao Găm Có Độc ra, đồng thời một quyền đấm tới trước ngực hắn.
- Hự!
Tổ An phun ra máu tươi, cấp tốc lui lại, may mà vừa rồi hắn nhận thấy nguy cơ, thi triển Quỳ Hoa Ảo Ảnh trước, nếu không một kích này đủ để lấy mạng hắn rồi.
Một màn trước mắt này nằm ngoài dự đoán của mọi người, một giây trước hai người còn là bộ dạng hoà thuận vui vẻ như lão bằng hữu gặp lại, kết quả một giây tiếp theo liền trở mặt hạ tử thủ với nhau, hai người này rốt cuộc là đang làm cái quỷ gì thế?
Trong lòng Sở Sơ Nhan cũng rất nghi hoặc, có điều vẫn bay tới đỡ lấy hắn, để tránh Thạch Côn thừa cơ đuổi giết.
Lúc này Tổ An thậm chí không rảnh hưởng thụ cái ôm mềm mại thoải mái của Sở Sơ Nhan, mà là nhìn Thạch Côn với vẻ khiếp sợ:
- Vì sao, chúng ta rõ ràng là bằng hữu mà!
Đây là chuyện mà hắn nghĩ không thông nhất, phải biết rằng tuy phần thưởng của Hệ Thống Anh Hùng Bàn Phím thường xuyên lộ ra rất lừa đảo, nhưng chỉ cần là dùng đúng chỗ, trước giờ đều không xảy ra vấn đề, vậy hiện tại là sao, vì sao hắn lại có phòng bị, hơn nữa còn tính giết mình?
Trên mặt Thạch Côn lộ ra một nụ cười:
- Tuy chúng ta là bằng hữu, nhưng không chịu nổi lão bà của ngươi quá đẹp, có câu vợ bạn không khách khí, đành phải có lỗi với ngươi vậy.
Tổ An:
- ¥%&@*! @! #.
Hắn cảm thấy nếu hệ thống có thể thu thập điểm nộ khí của hắn, lúc này nhất định là bùng nổ rồi!
Sát cục hắn thiết kế tỉ mỉ, ngàn vạn lần không ngờ lại thất bại với phương thức như vậy.
Không sai, Bằng Ức Cận Nhân đúng là thành công khiến Thạch Côn coi hắn là bằng hữu, nhưng tên này thấy Sở Sơ Nhan quá xinh đẹp, trong lòng vẫn động tà niệm, cho dù là lão bà của bằng hữu, hắn cũng cướp lấy không tha.
Sai lầm, sai lầm, không ngờ quên mất điểm này, hạng người thiên tính bạc bẽo như Thạch Côn, có đủ lợi ích thì cho dù là bằng hữu cũng vẫn giết không tha.
Mười vạn lượng bạc, cả mười vạn lượng!
Con mẹ nó cứ như vậy trôi theo dòng nước rồi!
Lúc trước khi Tổ An sử dụng kỹ năng này đã vô cùng đau lòng, nhưng sự đau lòng lúc đó so sánh với hiện tại thì quả thực là thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
Xem ra tuy kỹ năng này thể khiến mục tiêu coi mình là bằng hữu, nhưng lại không thể thay đổi chuẩn tắc làm việc thường ngày, vốn chuyện phản bội giữa bằng hữu là vẫn phát sinh, cho nên ngàn vạn đừng tưởng rằng thành bằng hữu thì vạn sự đại cát.
Trên đời này có thuốc hối hận không, ta hối hận tới đứt cả ruột rồi!
Thạch Côn chậm rãi bước về phía hắn:
- Tuy không biết vì sao đột nhiên lại nhận ngươi là bằng hữu, nhưng vẫn phải nói một câu, bằng hữu của ta, ngươi an tâm mà ra đi đi, sau khi ngươi chết ta sẽ chiếu cố tốt cho lão bà xinh đẹp của ngươi, nuôi vợ ngươi như vợ ta, ngươi chớ lo!
Từ sau khi có hệ thống điểm nộ khí, luôn là Tổ An chọc giận người khác, nhưng lần này hắn đúng là bị người khác chọc giận lại rồi, tiện nhân này thật sự rất ghê tởm!
Người tức giận đâu chỉ có một mình hắn, lúc này Sở Sơ Nhan cũng lạnh lùng nhìn Thạch Côn:
- Thế nhân đều nói Thạch gia Lục công tử ôn nhuận như ngọc, xứng một câu công tử thế vô song, không ngờ lại là đồ vô sỉ hèn hạ như vậy!
Kiều Tuyết Doanh ở Cách đó không xa cũng gật đầu đầy đồng cảm, cái này quả thật có khác biệt rất lớn với hình tượng trong ký ức của mình. Lúc trước còn tưởng rằng hắn là bị tình cảm khốn nhiễu, vì theo đuổi tình yêu trong lòng mà dùng một số thủ đoạn thì cũng không có gì đáng trách, nhưng sau khi đến bí cảnh, có lẽ là biết bất kỳ chuyện gì phát sinh trong bí cảnh cũng không thể lộ ra, không có gông cùm đạo đức, cho nên liền tự cho phép bản thân cất cánh.
Thạch Côn hiện tại khiến nàng cảm thấy cực kỳ xa lạ, trong nhất thời đứng đó buồn bã mất mát.
Biểu cảm của Thạch Côn cũng có chút âm trầm:
- Sở Sơ Nhan, tất cả đều là ngươi bức ta, nếu không phải ngươi càng lúc càng thân mật với nam nhân khác, ta cũng không đến nỗi phải nóng vội không từ thủ đoạn như vậy.
Sở Sơ Nhan quát nói:
- Đồ thần kinh!
Tổ An giơ ngón tay cái lên:
- Lão bà chửi hay lắm!
Đồng thời còn bổ sung một câu:
- Mẹ nó biến thái!