Chương 307: Vợ bạn không thể trêu (2)
Vốn Tổ An mắng vài câu, Thạch Côn căn bản cũng không để ý lắm, dẫu sao ở trong mắt hắn đối phương cũng đã là người chết, đây chỉ là kêu rên trước khi chết mà thôi, hắn mắng càng ác, lại càng chứng minh sự cường đại và thành công của mình, mình ngược lại càng cao hứng.
Nhưng nhìn hai người phối hợp thân thiết ăn ý như vậy, bộ dạng giống như phu xướng phụ tùy, hắn liền không nhịn được mà cảm thấy ghen ghét dữ dội.
Điểm nộ khí đến từ Thạch Côn +996!
- Họ Tổ, hôm nay ta nhất định phải băm vằm ngươi!
Trong lúc hắn nói, hai tay xòe ra, tia sáng quanh người bỗng nhiên có chút vặn vẹo, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện quanh người hắn có rất nhiều phong nhận bán trong suốt đang bồng bềnh, như ẩn như hiện, nhìn qua thì không khác gì đao kiếm chân chính!
Cuồng bạo phong nhận!
Thạch Côn hét lớn một tiếng, những phong nhận đang bồng bềnh đó cấp tốc xoay tròn, hình thành gió xoáy đao nhận còn khủng bố hơn vừa rồi, bắn nhanh về phía Tổ An.
Nhìn phong nhận đầy trời, Tổ An thậm chí nghĩ rằng, nếu bị phong nhận này bắn trúng, sợ rằng mình sẽ bị cắt thành giống như miếng cá tươi.
Sở Sơ Nhan tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chỉ thấy nàng quát khẽ một tiếng, trong một trượng quanh người biến thành một mảng băng lam, một tầng quang mạc màu lam bao bọc lấy hai người, giống như một vỏ trứng màu lam.
Chỉ có điều quang mạc màu lam này chắc cứng hơn vỏ trứng chim, phong nhận đầy trời đó từ bốn phương tám hướng công tới, tuy bị đâm cho vang răng rắc, nhưng thủy chung không thể công phá phòng ngự của nó.
Trong lòng Tổ An lại không hề lạc quan, bởi vì hắn chú ý thấy sắc mặt Sở Sơ Nhan càng lúc càng tái nhợt, ngực nhấp nhô càng lúc càng dồn dập.
Tiếng cười của Thạch Côn truyền đến:
- Lam Sắc Thủ Hộ của quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ có điều ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu, quang mạc thủ hộ của ngươi đang thu nhỏ đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy kìa!
Lúc ban đầu quang mạc màu lam của Sở Sơ Nhan vốn to một trượng, hiện tại đã co lại chỉ còn vài thước vuông.
- Công tử thần công cái thế!
- Minh Nguyệt Thành đệ nhất thiên kiêu chẳng qua cũng thế mà thôi.
- Có lợi hại tới mấy thì cũng chỉ là nữ nhân, nhìn thấy công tử của chúng ta lập tức mềm đi ba phần, ha ha ha.
...
Chung quanh truyền đến các loại tiếng cười càn rỡ, những thủ hạ này của Thạch Côn đứng cách đó không xa phất cờ hò reo trợ uy, người sáng suốt đều nhìn ra được công tử đã nắm chắc thắng lợi, chỉ có một mình Kiều Tuyết Doanh là trầm mặc không nói gì, không biết đang nghĩ chi.
Lại qua một lúc, quang mạc màu lam càng lúc càng nhỏ, chỉ còn khoảng ba thước, khiến hai người trốn ở bên trong không thể không đứng sát vào nhau.
Nếu là lúc lúc thì Tổ An khẳng định sẽ cực kỳ hưởng thụ vì được thân mật với Sở Sơ Nhan như vậy, nhưng nhìn gần thấy hiện giờ mặt nàng trắng bệch, giữa tóc mai có mồ hôi ứa ra, hắn lại há có thể vô tâm vô phế như vậy?
Xa xa Thạch Côn nhìn thấy vết nứt trên quang mạc màu lam càng lúc càng nhiều, trên mặt hắn cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, tất cả đều sắp kết thúc rồi, đến lúc đó mình trước tiên sẽ tra tấn tới chết, sau đó lại gạo nấu thành cơm với Sở Sơ Nhan trong bí cảnh.
Có điều Sở Sơ Nhan xưa nay tâm cao khí ngạo, nếu mình dùng sức mạnh, nàng chưa chắc đã đồng ý, hay là trước tiên lưu lại cho Tổ An một mạng, dùng tính mạng của hắn để áp chế, khiến nàng nghe theo mình?
Thạch Côn có chút rối rắm, một mặt nghĩ đến Sở Sơ Nhan vì nam nhân khác, ủy thân phụng dưỡng mình mà có chút khó chịu, nhưng vừa nghĩ tới nàng thường ngày lạnh lùng cao ngạo, vì cứu trượng phu mà ngoan ngoãn nằm dưới người mình, ơ, hình ảnh này có nghĩ thế nào cũng thấy kích thích thế nhỉ.
Lúc này bên tai truyền đến thanh âm của Tổ An:
- Nhật Bỉ huynh, ngươi có hiếu thuận với mẫu thân không?
Sắc mặt Thạch Côn trầm xuống:
- Lắm lời, bản công tử đương nhiên là hiếu thuận với mẫu thân rồi!
Vương triều Đại Chu dùng hiếu trị quốc, cho dù thân phận có cao tới đâu, cũng không dám gánh trên lưng một tội danh bất hiếu.
- Không trải qua gian khổ của mười tháng mang thai, không trải qua thống khổ sinh nở, lại há có thể nói là có hiếu.
Tổ An thở dài một hơi.
Sở Sơ Nhan:
- ...
Nàng thật sự không hiểu hiện tại hắn nói những cái này có ý nghĩa gì, phong cách hành sự luôn không theo lẽ thường như vậy.
Các võ sĩ lại ngây đơ, chuyện phát sinh hôm nay đều quá ly kỳ, đầu tiên là công tử và Tổ An gọi nhau là bằng hữu, hiện tại lại vào lúc sống chết trước mắt lại thảo luận vấn đề hiếu với không hiếu, thế giới này rốt cuộc làm sao vậy?
Thạch Côn:
- ...
Hắn hừ lạnh một tiếng:
- Niệm tình chúng ta là bằng hữu một hồi, ta mới nhẫn nại trả lời loại câu hỏi mạc danh kỳ diệu này của ngươi, hiện tại trả lời xong rồi, ngươi cũng có thể an tâm mà ra đi.
- Ngươi đã coi ta là bằng hữu, vậy thân là bằng hữu, tặng ngươi một món quà nhỏ, để ngươi cảm nhận một chút cảm giác mang thai, cũng dễ thấu hiểu nỗi khổ năm đó bá mẫu sinh ra ngươi, cũng dễ thể hội hiếu đạo hơn.
Trên mặt Tổ An lộ ra một nụ cười thần bí.
- Loạn thất bát tao gì thế.
Thạch Côn vàcác thủ hạ của hắn đều nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc, trên đời này lấy đâu ra nam nhân mang thai.
Chỉ có trong lòng Kiều Tuyết Doanh là khẽ động, vội vàng kêu lên:
- Công tử cẩn thận!
- Cẩn thận?
Thạch Côn không hiểu ra sao, thầm nghĩ mình đã nắm chắc thắng lợi, lập tức có thể chế ngự Sở Sơ Nhan, có mà phải cẩn thận.
Ơ, sao cảm thấy bụng có chút không thoải mái, chẳng lẽ là vừa ăn linh tinh à?
Vì sao lại có một loại cảm giác căng căng!