Lục Địa Kiện Tiên

Chương 309: Nam nhân mang thai đầu tiên của vương triều Đại Chu (2)

Chương 309: Nam nhân mang thai đầu tiên của vương triều Đại Chu (2)


Nhưng không biết vì sao, vừa nhìn thấy ánh mắt của Tổ An, nàng không ngờ lại phá lệ thay đổi nguyên tắc của mình.
Là gì khiến nàng làm như vậy, là vì đối phương là trượng phu của nàng ư? Hay là vì vẻ chân thành trong ánh mắt của hắn? Hay là biểu cảm đau lòng luyến tiếc đó của hắn?
Nàng cũng không rõ lúc ấy là nghĩ như thế nào, không ngờ đầu óc nóng lên trực tiếp uống vào.
Có điều nàng không ôm kỳ vọng quá lớn, dẫu sao với bối cảnh và thực lực của Tổ An, hắn có thể lấy ra thứ tốt gì.
Khi đang muốn nói, bỗng nhiên nàng ngẩn ra, cảm thấy một dòng nước ấm chảy qua tứ chi bách hài, đau đớn lúc trước và khí tức hỗn loạn trong cơ thể cũng giảm bớt không ít.
- Đây là thuốc gì, không ngờ lại thần kỳ như vậy?
Sở Sơ Nhan kinh ngạc nói.
- Đây là thuốc cứu mạng năm đó sư phụ ta lưu lại cho ta, nói là có thể người chết sống lại, xương trắng mọc thịt, thế nào, thương thế của ngươi có phải đã khôi phục hoàn toàn rồi không?
Lúc trước khi Tổ An đối mặt với nghi vấn mà phu phụ Sở thị đề ra, liền bịa chuyện có một người thần bí từng dạy hắn tu luyện, đổ tất cả những cái này lên trên người hắn cũng là hợp tình hợp lý, nếu không chuyện hệ thống bàn phím phải giải thích với nàng thế nào?
- Sư phụ ngươi nhất định là nhân vật rất giỏi.
Sở Sơ Nhan không nhịn được mà cảm thán nói.
- Tuy ta chưa phục hồi hoàn toàn, nhưng thương thế cũng khôi phục khoảng sáu bảy phần rồi, trước giờ chưa từng thấy thuốc chữa thương nào có hiệu quả nhanh như vậy.
Linh dược chữa thương mà thần y như Kỷ Đăng Đồ đưa ra, trị liệu thương thế cũng cần thời gian nhất định, bình thuốc này lại có thể khôi phục trong nháy mắt, thật sự quá kinh người.
- Tất nhiên, lão công của ngươi lợi hại lắm.
Tổ An đang đắc ý, bỗng nhiên lại biến sắc.
- Gì cơ, ngươi nói thương thế của ngươi chỉ khôi phục khoảng sáu bảy thành á? Sao không phải là khôi phục toàn bộ?
- Cơ hồ là trong thời gian nháy mắt khôi phục sáu bảy thành, thế vẫn chưa đủ à? Vừa rồi ta thiếu chút nữa thì không chống đỡ được, hiện tại đã có sức đánh một trận rồi.
Sở Sơ Nhan hiển nhiên rất hài lòng với hiệu quả của thuốc này, có chút không hiểu suy nghĩ của hắn.
Đương nhiên là không đủ!
Tổ An bực lắm, đây là thuốc khôi phục lập tức cực kỳ quý giá, mỗi lần mình uống vào thương thế cả người trong nháy mắt sẽ khỏi hẳn, vì sao nàng uống vào lại khác? Chẳng lẽ thứ mà hệ thống này làm ra cho người khác sử dụng thì sẽ bị chiết khấu à?
Không đúng, cho dù có vấn đề thì cũng nên là người khác không thể dùng mới đúng, nhưng nàng uống vào rõ ràng là có hiệu quả mà.
Đợi đã! Tổ An bỗng nhiên nghĩ tới tên của thuốc khôi phục này là Tín Xuân Ca, phía sau còn đánh dấu một chữ "Tiểu", chẳng lẽ là chỉ có thể khôi phục hoàn toàn cho người tu hành cấp thấp, đối với cấp cao thì không có tác dụng lớn như vậy à?
Kinh nghiệm kiếp trước hàng năm chơi game khiến hắn đã đoán được đại khái chân tướng, hiện giờ tu vi của Sở Sơ Nhan cao hơn hắn rất nhiều, hắn có thể khôi phục lập tức, chưa chắc có nghĩa là đối phương cũng có thể.
- A, đau chết ta mất!
Lúc này cách đó không xa truyền đến tiếng hét thảm của Thạch Côn, ý chí của hắn có kiên định tới mấy, sức chịu đựng có mạnh tới mấy, nhưng cơn đau sinh con cũng không thể nào chịu được, một khi bắt đầu kêu rên, hắn sẽ không kiềm chế được nữa, từng tiếng hét thảm không ngừng từ trong miệng phát ra, có thể nói là đầy nhịp điệu.
- Công tử, ngươi làm sao vậy?
Lúc này thủ hạ của hắn hoảng rồi, hoàn toàn không rõ công tử nhà mình bị làm sao, rõ ràng không nhìn ra có thương thế gì mà, vì sao lại đau tới mức như vậy?
Thạch Côn đã đau đến mặt vặn vẹo, căn bản không nói ra lời.
Kiều Tuyết Doanh kinh sợ nhìn Tổ An ở xa xa, bệnh trạng lần này của công tử quả thực là giống hệt với nàng lần trước, lúc trước còn tưởng rằng là trùng hợp, nhưng hiện tại xem ra chỉ sợ là tên gia hỏa đó có một loại thủ đoạn không muốn người ta biết.
Tổ An đã thu hồi suy nghĩ, vội vàng nói với Sở Sơ Nhan:
- Mau, giết bọn họ.
- Được.
Tuy Sở Sơ Nhan không biết vì sao Thạch Côn lại đột nhiên đau thành như vậy, nhưng nàng cũng minh bạch hiện giờ chính là cơ hội hiếm có.
Mũi chân điểm một cái, cả người hóa thành một đạo hư ảnh lao tới bên kia, thân hình mạn diệu tao nhã, quả thật là Lăng Ba Vi Bộ.
Kiều Tuyết Doanh biến sắc, vươn tay ra vẫy một cái, trên mặt đất vô số cây mây giống như sống dậy, đều cuốn về phía trên người Sở Sơ Nhan.
Vẻ mặt Sở Sơ Nhan rất bình tĩnh, kiếm trong tay nhẹ nhàng bay múa, điểm lên trên từng cây mây, phàm là cây mây bị nàng điểm trúng, đều sẽ bị phủ lên một tầng sương lạnh, không còn tính mềm dẻo linh hoạt lúc trước, đều nặng nề rơi xuống đất.
Kiều Tuyết Doanh vội vàng từ trong lòng lấy ra một lọ thuốc ném cho đồng bạn bên cạnh:
- Mau đưa cái này cho công tử ăn đi!
Tổ An sửng sốt, tuy không biết đó là thuốc gì, nhưng luôn cảm thấy có thêm mấy phần biến số, thế là vội vàng xách kiếm cũng xông tới.
Chính như câu thừa dịp hắn bệnh, lấy mạng hắn luôn!
Chỉ có điều thủ hạ của Thạch Côn đã sớm làm tốt biện pháp phòng ngự, bốn người thực lực mạnh nhất trong năm người còn lại đến chặn hắn lại, người yếu nhất thì cho Thạch Côn uống thuốc.
Lúc trước bọn họ đã được kiến thức thân pháp quỷ mị và kiếm chiêu mau lẹ của Tổ An, cho nên lần này không dám lơ là nữa, ai nấy vung binh khí bảo vệ trước người, không cầu công kích, chỉ cầu phòng ngự.
Tổ An xông tới mấy lần, cuối cùng đều vô công mà về, dẫu sao tu vi của mỗi người đều cao hơn hắn, nếu dùng binh khí lấy cứng chọi cứng, hắn rất khó đột phá được.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất