Chương 310: Dị thú Phệ Côn
Lúc này thủ hạ còn lại đó đã lấy thuốc ra cho Thạch Côn, lúc này Thạch Côn đã đau đến nước mắt nước mũi cùng chảy, hiện tại cho dù có người nói với hắn ăn cứt có thể giảm bớt đau đớn, sợ rằng hắn cũng sẽ không chút do dự mà ăn ngay.
Nhanh chóng đổ thuốc vào miệng, qua một lúc, loại cảm giác đau đớn này thật sự bắt đầu dần dần giảm bớt, tuy vẫn còn, nhưng đã miễn cưỡng ở trong phạm vi có thể chịu đựng được.
- Sao ngươi lại có thuốc như vậy?
Trên mặt Thạch Côn đầy mồ hôi, tóc đã bết vào mặt, ánh mắt nhìn về phía Kiều Tuyết Doanh có thêm mấy phần khen ngợi và kinh ngạc.
Kiều Tuyết Doanh nhìn Tổ An một cái, sắc mặt ửng đỏ:
- Trước kia ta cũng từng đau bụng, cho nên chuẩn bị một số thuốc dùng cho lúc cần.
Cảnh ngộ lần trước khiến nàng nghĩ lại mà sợ, lại thêm không rõ nguyên nhân, cho nên nàng cố ý bỏ ra một số tiền lớn từ chỗ Kỷ thần y cầu được Trấn Thống Tĩnh Tâm Đan, để tránh lần sau gặp phải, không ngờ lại thực sự mang tới công dụng.
Lúc này Tổ An trợn tròn mắt, kỹ năng của mình không ngờ lại bị phá với phương thức như vậy!
Hôm nay có phải xuất môn không xem hoàng lịch không!
Bằng Ức Cận Nhân lãng phí 10 vạn lượng bạc, "Tín Xuân Ca" cũng không mang tới tác dụng như trong tưởng tượng, hiện tại lại lãng phí một lần Trừng Thùy Thùy Hoài Dựng (*trừng người nào người đó mang thai) quý giá.
Liên tục sử dụng mấy kỹ năng như vậy, nếu nguy cơ của hai người được giải trừ thì cũng thôi, nhưng hiện tại không chỉ không có tác dụng, nguy cơ của hai người lại vẫn tồn tại, quả thực là thiệt to!
Thạch Côn đã khôi phục, Tổ An không dám tiếp tục liều lĩnh, vội vàng lui đến bên cạnh Sở Sơ Nhan, Sở Sơ Nhan và Kiều Tuyết Doanh cũng dừng tay.
- Làm tốt lắm!
Thạch Côn ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, hiện tại vẫn có chút nghĩ lại mà sợ.
- Nhật Bỉ huynh, chúc mừng ngươi đã trở thành nam tử mang thai đầu tiên trong lịch sử của vương triều Đại Chu, cảm nhận được sự đau đớn của sinh nở, có phải cũng cảm nhận được sự vĩ đại của mẫu thân, sau này sẽ có hiếu tâm hơn không?
Thanh âm của Tổ An truyền đến, lần này thiệt to, kiếm lại một chút điểm nộ khí để hồi máu cũng tốt.
- Vừa rồi là ngươi giở trò quỷ?
Nghĩ đến đau đớn vừa rồi, Thạch Côn biến sắc.
- Đợi đã, ngươi nói mang thai là có ý gì?
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +233!
- Cái này không phải rất rõ ràng à, vừa rồi ngươi đau bụng chính là bệnh trạng mang thai sinh nở, kỳ thật ta rất hiếu kỳ, một nam nhân như ngươi chắc không có tử cung, đau đớn đó rốt cuộc là từ đâu truyền đến?
Tổ An có chút tò mò hỏi.
Thạch Côn:
- ...
Đau đớn vừa rồi quả nhiên là hắn làm ra, vừa nghĩ tới thể nghiệm giống như luyện ngục đó, hắn cảm thấy một cỗ nộ khí xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +1024!
Kiều Tuyết Doanh cũng vô cùng khiếp sợ, thì ra đó quả nhiên là cảm giác mang thai, vừa nghĩ tới mình không ngờ bị tên gia hỏa đáng ghét này biến thành mang thai, mặt nàng lập tức đỏ bừng.
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +1024!
- Ta phải giết ngươi!
Trên tay Thạch Côn gân xanh nổi lên, quanh người lại tụ tập chi chít phong nhận
Tổ An không né tránh, ngược lại bước một bước về phía trước:
- Sao, vẫn muốn mang thai thêm một lần nữa à?
Nghe thấy lời nói của hắn, trong đầu Thạch Côn hiện ra loại đau đớn sống không bằng chết vừa rồi, khiến khí tức đại loạn, phong nhận quanh người lập tức tan đi:
- Ngươi... Ngươi là làm thế nào!
Tổ An mỉm cười:
- Kỹ năng này của ta tên là Trừng Thùy Thùy Hoài Dựng, sau khi phát động chỉ cần nhìn ai một cái, người đó sẽ phải thể nghiệm khoái hoạt mang thai, thế nào, trong các ngươi ai muốn thử?
Chỗ tầm mắt của hắn hướng tới, đừng nói là Thạch Côn, ngay cả những thủ hạ của hắn cũng không kìm lòng được mà lui lại mấy bước, một nam nhân bình thường ai lại muốn thử tư vị mang thai chứ.
Ngay cả Kiều Tuyết Doanh thân là nữ nhân cũng biến sắc, trong người ở đây sợ là chỉ có nàng có thể thể hội tâm tình của Thạch Côn nhất, bởi vì nàng đã từng thử tư vị sống không bằng chết đó.
- Nói hưu nói vượn, trên đời này sao có thể có... Kỹ năng kỳ lạ như vậy!
Thanh âm khi Thạch Côn nói chuyện đã không nén được mà trở nên run rẩy, hiển nhiên cảnh ngộ vừa rồi đã để lại cho hắn ám ảnh không thể xóa nhòa.
- Vừa rồi không phải ngươi đã tự mình thể hội à? Nếu không tin thì thử một lần nữa nhé?
Tổ An nói xong lại bước lên một bước.
Cả đám người không hẹn mà cùng lui lại một bước, không ngừng xua tay.
- Đã không có chuyện gì muốn nói, vậy chúng ta đi trước.
Tổ An đi tới kéo tay Sở Sơ Nhan.
- Lão bà, chúng ta đi thôi.
Sở Sơ Nhan cho tới bây giờ vẫn có chút ngẩn ngơ, tất cả những gì vừa phát sinh đều quá bất khả tư nghị, không ngờ còn có kỹ năng có thể khiến người ta mang thai?
Thế chẳng phải là nói, chỉ cần hắn muốn, tùy thời có thể khiến ta cũng mang thai sao?
Nghĩ đến đây, mặt Sở Sơ Nhan nóng lên, thầm nghĩ đây là mình đang nghĩ bậy nghĩ bạ gì thế.
Đúng lúc này, nàng bỗng nhiên biến sắc, vung tay lên, phía sau hai người lại dâng lên một đạo băng thuẫn, vô số phong nhận lách cách va vào bên trên.
Tổ An bỗng nhiên xoay người, phát hiện Thạch Côn đã mang theo thủ hạ đuổi tới.
- Ha ha ha, thiếu chút nữa thì bị ngươi dọa.
Trên mặt Thạch Côn hiện lên một nụ cười châm chọc.
Sắc mặt Tổ An trầm xuống:
- Sao, ngươi thật sự muốn thử cảm giác mang thai à? Cho dù trong tay ngươi có thuốc, nhưng nhiều người như vậy cũng không đủ chia đâu!
Hắn nói ra những lời này, trừ Kiều Tuyết Doanh ra, mấy tên thủ hạ của Thạch Côn đều biến sắc, đều nghĩ nếu thực sự trúng phải kỹ năng này, công tử có cho ta thuốc không, công tử và Kiều cô nương khẳng định là có, nhưng mấy chúng ta thì chưa chắc.