Chương 311: Dị thú Phệ Côn (2)
Thạch Côn hừ một tiếng:
- Đừng để hắn dọa, trên đời này nào có kỹ năng mang thai, cho dù là thật, mỗi lần sử dụng khẳng định cũng phải trả cái giá cực lớn, nếu không với tính tình có thù tất báo của tên này, vừa rồi há lại bỏ qua cho chúng ta, nhìn mỗi người chúng ta một cái, chúng ta cũng chỉ có thể thúc thủ chịu trói, sao có thể nói nhiều với chúng ta như vậy?
Tổ An hơi biến sắc, lúc trước có chút xem nhẹ người này rồi, tuổi còn trẻ đã có thể tu luyện đến cảnh giới này, dưới tay chưởng quản nhiều tử sĩ như vậy, quả nhiên không phải người bình thường.
Tuy hắn còn có thể lại dùng một lần "Trừng Thùy Thùy Hoài Dựng", nhưng bên đối phương có nhiều người như vậy, còn mang theo thuốc giảm đau, dùng ở trên người bọn họ thật sự quá lãng phí.
Không thể sính khí phách nhất thời, vẫn dùng để tương lai lừa người khác đi, không thể trùng hợp đến mức trên người mỗi người đều mang theo thuốc giảm đau được.
Sở Sơ Nhan tiến lên bảo vệ hắn ở phía sau, lạnh lùng nhìn Thạch Côn:
- Vừa rồi đánh với chưa phân thắng bại, tiếp tục đi.
Thạch Côn biến sắc:
- Khí tức của ngươi... Sao giống như là không bị thương vậy?
Vừa rồi giao thủ một phen, hắn biết dưới tình huống bình thường, mình tuyệt không phải là đối thủ của đối phương, càng đừng nói đến hắn vừa trúng một đòn Trừng Thùy Thùy Hoài Dựng, hiện tại tay chân vẫn có chút như nhũn ra, càng không thể đánh thắng đối phương.
Có người vội vàng nói ra chuyện Tổ An cho nàng uống thuốc, Thạch Côn nhìn Tổ An một cái thật sâu:
- Không thể không thừa nhận, lúc ban đầu ta nghĩ ngươi là kẻ bất lực không đáng bận tâm, đó chính là một phán đoán cực kỳ sai lầm, hiện tại xem ra trên người ngươi không ngờ có nhiều chuyện thần kỳ như vậy, càng không thể giữ ngươi lại được.
Đối phương càng ưu tú, như vậy cơ hội có được thể xác và tinh thần của Sở Sơ Nhan lại càng lớn; hơn nữa cho dù không có Sở Sơ Nhan, kết thù với một thiên tài tràn ngập biến số như vậy, nhất định phải nhân lúc hắn còn nhỏ yếu mà nhanh chóng bóp chết hắn, bằng không để hắn trưởng thành sẽ trở thành một mối nguy hiểm to lớn.
- Khẩu khí này của các hạ không khỏi quá tự tin rồi!
Sở Sơ Nhan nhíu mày, lúc này thương thế của nàng đã khôi phục không ít, lại thêm trạng thái hiện giờ của Thạch Côn không được tốt lắm, cho dù hắn liên thủ với Kiều Tuyết Doanh, mình cũng có lòng tin ngăn cản được.
Về phần những người còn lại, vừa thấy thân pháp thần kỳ của Tổ An, nếu thực sự đánh nhau tuy bên ta chưa chắc đã có thể thắng, nhưng cũng không thua dễ dàng như vậy, nhưng trong giọng nói của đối phương lại để lộ ra vẻ nắm chắc thắng lợi, khiến trong lòng nàng có chút bất an.
- Không sai, với trạng thái hiện tại của ta mà muốn thắng người thì người quả thật là không quá có khả năng, đổi lại là lúc khác, có lẽ chúng ta có thể bắt tay giảng hòa.
Thạch Côn dừng một chút, ánh mắt hướng sang người Tổ An.
- Nhưng người này biết nhiều thứ cổ quái, ta phải bất chấp tất cả mọi giá trừ bỏ hắn.
- Xuất hiện đi, dị thú… Phệ Côn!
Chỉ thấy Thạch Côn giơ cao giới chỉ trong tay, miệng lầm bầm chú ngữ tối nghĩa, sau đó giới chỉ tỏa ra một quầng trắng mờ, một cỗ uy áp to lớn che trời phủ đất mà đến.
Những thủ hạ chung quanh hắn ai nấy cả người run rẩy, trực tiếp bị uy áp cường đại này chấn nhiếp cho quỳ xuống không đứng dậy được, quanh người Kiều Tuyết Doanh hiện ra một vòng quang mạc màu xanh lục, vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Tổ An cũng không tốt hơn là bao, loại uy áp thình lình ập tới này khiến hô hấp của hắn cũng trở nên dồn dập, toàn thân giống như phải cõng một ngọn núi lớn, ép cho xương cốt của xương cốt rung động răng rắc.
Tứ phẩm ở Đối diện còn không chịu nổi mà quỳ xuống, hắn chỉ là Tam phẩm thì làm sao mà chống đỡ được? Chỉ có điều hai đời làm người, trong lòng có một cỗ ý chí bướng bỉnh bất khuất, bám váy đàn bà thì được, nhưng quỳ xuống thì tuyệt đối không thể.
Chỉ có điều rất nhiều lúc ở trước mặt thực lực tuyệt đối, ý chí có mạnh tới mấy cũng không có sức xoay chuyển.
Ngay khi hắn sắp không chống đỡ được, một bàn tay mềm mại lạnh lẽo nắm lấy tay hắn, sau đó áp lực trên người hắn lập tức mất sạch.
Chung quanh hai người dâng lên một quang mạc màu lam quen thuộc, thì ra Sở Sơ Nhan lại mở ra Lam Sắc Thủ Hộ của nàng rồi.
Lúc này vốn là ban ngày ban mặt, nhưng trời lại bỗng nhiên tối sầm, hắn ngẩng đầu nhìn, lập tức biến sắc.
Bởi vì trên bầu trời bồng bềnh một con cự thú khổng lồ, dài chừng trăm mét, cả người màu xám, thân thể giống một con cá voi khổng lồ, nhưng bộ dạng lại hung ác hơn cá voi rất nhiều, hai con mắt đỏ ánh ra quang mang màu máu, lại phối thêm cái miệng đủ để nuốt trời và vô số răng nanh hàn quang lấp lánh, đủ để khiến bất kỳ sinh vật nào cũng phải sợ tới mức hồn phi phách tán.
Nhìn vô số râu thịt ở dưới cằm nó, trong mắt Tổ An hiện lên một chút nghi hoặc, bộ dạng của thứ này sao lại giống các loại cá côn trong quảng cáo kiếp trước thế nhỉ?
- Uy áp này, Cửu phẩm?
Sắc mặt Sở Sơ Nhan tái nhợt.
- Không đúng, tuy có uy áp Cửu phẩm, nhưng thực lực rõ ràng yếu hơn nhiều.
Nhưng có yếu tới mấy, cũng tuyệt đối không phải là nàng có khả năng đối phó.
Trên mặt Thạch Côn lộ ra nụ cười đắc ý:
- Đây là nội tình của Thạch gia chúng ta, gia tộc đặc biệt chuẩn bị cho ta vật phòng thân, vốn không đến mức vạn bất đắc dĩ, ta tuyệt đối sẽ không sử dụng. Họ Tổ ngươi có thể chết dưới thần thú Phệ Côn, cũng coi như đáng.
Hắn còn chưa nói xong đã bị Tổ An cắt ngang:
- Vừa rồi nghe ngươi nói thứ này tên là Phệ Côn? Thì ra là trùng tên trùng họ với ngươi, nó không phải là cha ngươi chứ?