Chương 313: Băng hàn tuyệt đối (2)
Phập!
Sở Sơ Nhan phun ra một ngụm máu tươi, cả người giống lá rụng mùa thu bay ngược ra sau, trong không trung từng giọt máu tươi cấu thành một đồ án thê lương.
- Phệ Côn tiền bối, chớ có làm nàng bị thương!
Thạch Côn quýnh lên, nếu Sở Sơ Nhan chết hoặc là bị đánh cho mất tay mất chân, mình vất vả cả ngày trời như vậy có ý nghĩa gì.
Cái đầu to lớn của Phệ Côn quay sang hắn, một đôi mắt đỏ bắn ra từng trận hung quang:
- Ngươi đang dạy ta làm việc à?
- Không dám, không dám.
Thạch Côn chột dạ, theo bản năng lùi lại mấy bước, thầm nghĩ thứ này sẽ không phệ chủ chứ, nếu thật sự chọc giận nó, quay đầu lại nuốt chửng mình, vậy thì đúng là rất uất nghẹn.
- Yên tâm, ta sẽ chế ngự nàng rồi giao cho ngươi xử lý.
Phệ Côn lại mở miệng nói.
- Tuy chủng tộc khác nhau, nhưng ta không thể không thừa nhận bộ dạng của nữ nhân này thật sự rất được, nếu không phải ta đã không còn thực thể, nói không chừng còn tiếc rẻ không muốn giao cho ngươi.
Thạch Côn oán thầm, thầm nghĩ ngươi có thực thể thì sao, với hình thể của ngươi, một sợi lông còn to hơn hông Sở Sơ Nhan, chẳng lẽ còn có thể làm gì nàng à?
Có điều hắn bỗng nhiên nghĩ đến một số thần thú, khi tu vi đạt tới trình độ nhất định, có thể biến ảo thành hình người, trong đầu hiện ra một số hình ảnh của nó và Sở Sơ Nhan, tâm tình lập tức trở nên không tốt.
Mẹ nó xui thế, thứ này không ngờ cũng là sắc côn!
Lúc này Sở Sơ Nhan đã lại đứng, lau vết máu ở khóe miệng, sắc mặt băng hàn:
- Ta có thể bại, nhưng tuyệt sẽ không chịu nhục, đây là các ngươi bức ta.
Phệ Côn trong Không trung cười ha ha:
- Bức ngươi thì làm sao, tiểu cô nương, thực lực của ngươi chênh lệch quá xa với bổn tọa, có phản kháng thế nào cũng vô dụng, còn không bằng sớm thúc thủ chịu trói, Thạch công tử sẽ thương ngươi.
- Hừ!
Vẻ mặt Sở Sơ Nhan lạnh lùng, mũi chân điểm nhẹ một cái, cả người chậm rãi bay lên.
Mắt Đám người Thạch Côn lập tức trợn tròn, trong thường thức của mọi người, tuy người tu hành đạt tới Tứ phẩm có thể nhảy cao phi hành, nhưng cái này cách bay thực sự vẫn quá xa, chỉ có sau khi đạt tới Cửu phẩm mới chính thức có năng lực phi hành.
Nhưng một màn trước mắt này phải giải thích thế nào, Sở Sơ Nhan tuyệt đối không thể đạt tới Cửu phẩm, nhưng vì sao lại có thể bồng bềnh trong không trung như vậy?
- Ồ?
Cự thú Phệ Côn hiển nhiên cũng ngạc nhiên với một màn trước mắt, ung dung nhìn thiếu nữ đang bay lên, muốn nhìn xem nàng rốt cuộc muốn làm gì.
Chỉ thấy tóc của Sở Sơ Nhan bay múa, quần áo không gió mà tự động, càng để lộ ra thân thể yểu điệu nhỏ nhắn, lúc này cả người nàng giống như tỏa ra một loại quang mang cao quý thánh khiết, ngay cả thủ hạ của Thạch Côn cũng quên cả tị hiềm, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
Chỉ có Kiều Tuyết Doanh lờ mờ nhận thấy có chút không đúng, nhưng hiện giờ bên ta đã chiếm ưu thế tuyệt đối, lại có cự thú cường đại Phệ Côn, thật sự không nghĩ ra được là nguy hiểm đến từ đâu.
- Tuyệt Đối Băng Hàn!
Thanh âm lạnh như băng của Sở Sơ Nhan vang lên, trên người bỗng nhiên tỏa ra một đạo quang mang màu lam, nhiệt độ trong không khí chung quanh cấp tốc giảm xuống, băng tuyết đầy trời bay tán loạn, đại địa rất nhanh liền bị phủ kín một tầng trắng ngần, bầu trời cũng biến thành một loại màu lam quỷ dị.
Phối thêm dung mạo tuyệt thế của Sở Sơ Nhan, một màn trước mắt này có thể nói là cảnh đẹp ý vui, các thủ hạ của Thạch Côn trực tiếp nhìn tới ngây người, bản thân Thạch Côn cũng thấy mà khóe miệng nhếch lên, thầm nghĩ nữ nhân mỹ lệ như vậy rất nhanh sẽ bị ta tùy ý sủng ái, nghĩ thôi cũng cảm thấy hạnh phúc rồi.
Chỉ có Kiều Tuyết Doanh vẫn duy trì tỉnh táo, vội vàng tóm lấy cổ áo hắn kéo ra sau, hai Tứ phẩm còn lại thấy tình thế không đúng cũng vội vàng lui lại, mấy người tu hành Tam phẩm còn lại tốc độ chậm hơn một chút, rất nhanh trên người đã bị phủ kín một tầng hàn sương, tốc độ càng lúc càng chậm, mấy hơi thở qua đi, cả người hóa thành một tòa băng khắc, nhưng quán tính tiến về phía trước vẫn còn, trực tiếp ngã sấp xuống đất, lúc này mặt đất cũng đã bị phủ lên một tầng băng cứng, nháy mắt băng khắc vỡ thành từng mảnh, không hề có vết máu chảy ra.
Nhìn thủ hạ của mình tan xương nát thịt, Thạch Côn nuốt nước miếng:
- Cái này...
Uy lực lúc này đối phương phóng thích ra rất không bình thường, tuyệt không phải năng lực của nàng có thể làm được.
- Chút tài mọn!
Trong giọng nói của Phệ Côn có chút khinh thường, tuy thấy hết chuyện phát sinh trên mặt, nhưng nó căn bản không coi ra gì, những con kiến đó quá yếu, há có thể đánh đồng với mình.
Hắn ngay cả tránh cũng lười chẳng muốn tránh, trực tiếp dừng lại tại chỗ, một chiêu này của đối phương chẳng lẽ có thể đóng băng thân thể to trăm trượng của hắn sao?
Coi như là hưởng thụ một chút gió lạnh được rồi.
Bỗng nhiên nó biến sắc, trong thanh âm cũng có thêm một chút sợ hãi:
- Ơ, không đúng, đây là độ không tuyệt đối!
Đuôi nó vẫy ra, ý đồ rời khỏi một mảng lĩnh vực này, đáng tiếc đã chậm mất rồi, thân thể khổng lồ của nó bị phủ kín một tầng hàn sương với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, nó có thể cảm nhận được rõ ràng lửa sinh mệnh của mình đang tắt dần.
- Điều đó là không có khả năng, người tu hành cấp thấp như ngươi, sao lại biết cấm thuật cao thâm như vậy!
Phệ Côn liên tục rít gào, mấy lần liều mạng muốn thoát khỏi, đáng tiếc hiện giờ nó là thể là linh hồn, thực lực yếu hơn lúc đỉnh phong không biết bao nhiêu lần, căn bản không thể ngăn cản băng sương lan ra.
- Mau dừng lại, với tu vi hiện tại của ngươi căn bản không thể chống đỡ được cấm thuật này, ngươi sẽ chết, cho dù may mắn sống sót cũng sẽ hủy hết nguyên mạch! Mau dừng lại!