Chương 316: Dồn mình vào chỗ chết rồi sống lại
Thạch Côn biến sắc:
- Họ Tổ, ngươi thật sự muốn bởi vì tư tâm của mình mà làm hại tương lai của Sở tiểu thư ư?
Tổ An trợn mắt lên:
- Lộ số ngôn tình não tàn từ bao nhiêu năm trước rồi, thực sự cho rằng lý do này có thể lừa được ta à? Ngươi đứng trên điểm cao đạo đức chỉ trích ta, lại che giấu ý tưởng bẩn thỉu của mình, tưởng ta không biết sao! Lão bà của ta, tự ta phụ trách cứu chữa, không cần người ngoài quan tâm.
Vẻ mặt Thạch Côn cuối cùng cũng sầm xuống:
- Khẩu khí lớn thật, hiện tại ngươi ngay cả nàng cũng không bảo hộ được, còn nói gì tới chữa khỏi? Sở tiểu thư, có lẽ hiện tại ngươi sẽ trách ta, nhưng tương lai nhất định hiểu được ta là muốn tốt cho ngươi.
Nói xong vung tay lên, ý bảo thủ hạ đi giết Tổ An, tuy đoán được đối phương không thể tùy ý sử dụng Trừng Thùy Thùy Hoài Dựng kia, nhưng đau đớn vừa rồi khiến hắn vẫn nhớ như in, thật sự không muốn mạo hiểm, cho nên bảo hai thủ hạ đi thử trước, mình thì tìm thời cơ lại ra tay tập kích chấm dứt tính mạng của hắn.
- Chờ... Chờ một chút.
Sở Sơ Nhan yếu ớt mở miệng nói.
Sắc mặt Thạch Côn mừng rỡ, vội vàng phất tay ngăn cản thủ hạ:
- Sao, Sở tiểu thư nghĩ thông suốt rồi à?
Sở Sơ Nhan không để ý đến hắn, mà là nhìn về phía Tổ An:
- Giết ta đi.
Tổ An ngây đơ:
- ???
Thật sự nghĩ không thông vì sao nàng lại có yêu cầu này.
Sở Sơ Nhan quýnh lên, thấp giọng nói nhanh:
- Hiện tại ta đã phế rồi, một mình ngươi lại không phải là đối thủ của bọn họ, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy ta rơi vào trong tay nam nhân khác rồi chịu nhục ư? Giết ngươi rồi ngươi bỏ chạy, sau đó nói cho cha mẹ ta biết những gì phát sinh ở nơi này, xin bọn họ báo thù cho ta là được rồi.
Tổ An trầm mặc không nói, chậm rãi giơ kiếm lên.
Sở Sơ Nhan nhắm hai mắt lại, trên mặt lộ ra một nụ cười an tường, đợi một kiếm đó.
- Họ Tổ, ngươi dám!
Tuy thanh âm của Sở Sơ Nhan rất nhỏ, nhưng sao có thể qua được tai Thạch Côn, chỉ có điều lo lắng đối phương thực sự xuống tay, trong nhất thời không dám xông lên.
Tổ An không để ý đến hắn, lật trường kiếm, trực tiếp đâm vào trước ngực mình.
Thạch Côn và đám người Kiều Tuyết Doanh ở Đối diện đều trợn tròn mắt, không ngờ lại có biến cố này, đây là hắn muốn làm gì?
Kiều Tuyết Doanh thậm chí còn nghĩ, chẳng lẽ hắn thấy tình thế không ổn, muốn tự tử vì tình ư? Tuy người này có chút đáng ghét, nhưng không ngờ lại yêu sâu đậm như vậy.
Vẻ mặt Thạch Côn ngây đơ, người này không đánh lại liền tự sát ư? Có điều chết vừa hay.
Hai thủ hạ Tứ phẩm của hắn cũng đồng loạt thở phào, người này thật sự rất quỷ dị, nói là Tam phẩm, nhưng Tam phẩm bình thường mà có thể có sức chiến đấu như vậy, bọn họ tình nguyện vặt đầu xuống làm bóng đá, cho nên nhìn thấy hắn tự sát cũng coi như là bớt việc.
Sở Sơ Nhan được hắn ôm vào trong lòng, có thể cảm thấy rõ ràng từng giọt máu tươi nhỏ xuống người mình, ngữ khí có chút lo lắng:
- Ngươi... Ngươi làm gì thế?
Nàng là bảo đối phương giết nàng, sao lại tự giết mình? Chẳng lẽ hắn thấy không thể cứu ta, liền chuẩn bị muốn tự tử vì tính sao?
Không hổ là chủ tớ, suy nghĩ của hai người không ngờ lại không mưu mà hợp.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Sở Sơ Nhan hiện lên một tia hồng hào mờ mờ:
- Ngươi không cần như vậy, chúng ta lại không...
Còn chưa nói hết đã bị Tổ An cắt ngang:
- Chuyện yêu đương giành lát nữa rồi nói, để ta trước tiên giết mấy tên gia hỏa đáng ghét này đã.
Nói xong một tay ôm nàng để thân thể nàng dựa vào mình, tay kia thì cầm kiếm, dồn khí đan điền, hét lớn một tiếng:
- Xem cấm thuật của ta... Vạn Kiếm Quy Tông!
Mọi người đang đắm chìm trong hành vi quỷ dị của hắn, lúc này thấy hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, mọi người không kìm lòng được đồng loạt lui về phía sau, dẫu sao lúc trước Sở Sơ Nhan chính là thi triển một chiêu cấm thuật miểu sát Phệ Côn, hiện tại mọi người nghe thấy hai chữ cấm thuật đều có chút ngỡ ngàng.
Hành vi cổ quái vừa rồi của đối phương phối thêm hiện giờ cả người toàn là máu cộng với khí thế thẳng tiến không lùi đó, ngay cả loại tu vi cao hơn hắn rất nhiều như Thạch Côn cũng định tránh phong mang trước, nhìn tình huống rồi tính.
Khi mọi người đang thầm phòng bị, Tổ An bỗng nhiên ném kiếm đi, ôm lấy Sở Sơ Nhan nhanh chân bỏ chạy.
Thạch Côn:
- ???
Kiều Tuyết Doanh:
- ???
Hai võ giả Tứ phẩm:
- ???
Mấy người vô cùng kinh ngạc, cuối cùng cũng hiểu vừa rồi hắn chỉ là phô trương thanh thế, chẳng qua là muốn thừa cơ chạy trốn, nghĩ đến mình không lại bị kỹ xảo đơn giản như vậy lừa gạt, mọi người đều giận dữ.
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +666!
Đến từ võ giả Tứ phẩm, điểm nộ khí +233+233!
Chỉ có Kiều Tuyết Doanh là thần sắc phức tạp, Tổ An có chết hay không không quan trọng, mấu chốt là an nguy của tiểu thư, một mặt nàng lại muốn tiểu thư có thể thừa cơ chạy trốn, nhưng mặt khác lại lo Tổ An không có năng lực chữa trị cho nàng, trong nhất thời cực kỳ rối rắm.
- Đuổi theo!
Thạch Côn thẹn quá hóa giận, thân hình đuổi theo nhanh như tia chớp, hắn là tu hành công pháp hệ phong, vốn lấy tốc độ làm sở trường, dựa theo chênh lệch tu vi của hai người, trong lòng đối phương còn ôm một người, theo lý thuyết hắn trong thời gian mấy hơi thở là có thể đuổi kịp, nhưng đuổi được một lúc, không ngờ chỉ hơi kéo gần lại cự ly giữa hai bên, khiến hắn kinh ngạc không thôi.
Vừa rồi Sở Sơ Nhan vốn cũng nghi hoặc hành vi tự mình hại mình của hắn, nhưng khi đối phương ôm nàng bỏ chạy, nàng lập tức có phản ứng, cũng có chút bội phục sự cơ trí của đối phương, chỉ có điều chênh lệch cấp bậc của hai bên đã định trước là không thể thay đổi được kết cục:
- Ngươi thả ta xuống đi, với tốc độ hiện tại của ngươi, một mình vẫn có cơ hội đào thoát.