Chương 317: Dồn mình vào chỗ chết rồi sống lại (2)
- Câm miệng, sao ta có thể vứt bỏ ngươi.
Vẻ mặt Tổ An ngưng trọng, vừa rồi hắn tự mình hại mình chỉ là để kích phát hiệu quả bùng nổ mà Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh khi trọng thương gần chết mang đến, tuy Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh rất khó thông qua tự mình hại mình để tu luyện, nhưng lực lượng, độ nhanh nhẹn, nguyên lực sau khi trọng thương đến trình độ nhất định đều sẽ tiến vào một trạng thái cuồng bạo, thực lực đề thăng hơn so với tình huống bình thường rất nhiều.
Lúc trước ở Sở phủ giao thủ với hai Ngũ phẩm Bùi Miên Mạn, Kiều Tuyết Doanh, chính là dựa vào cái này để đào xuất sinh thiên, có điều hắn cũng hiểu rằng, lúc ấy chủ yếu là hai nàng có cố kỵ, lo kinh động tới cao thủ Sở gia mà không dám sử dụng Nguyên tố chi lực, lựa chọn đánh giáp lá cà với hắn, mình mới có thể chống đỡ được.
Một khi sử dụng Nguyên tố chi lực, chênh lệch giữa Ngũ phẩm và người tu hành cấp thấp khác thật sự là quá lớn.
Hiện tại Thạch Côn, Kiều Tuyết Doanh và thủ hạ của bọn họ hiển nhiên là không định lưu thủ, tuy mình tiến vào trạng thái cuồng bạo, vẫn không thể là đối thủ của bọn họ.
Sở dĩ hắn chủ động tiến vào trạng thái này, không phải là để đề thăng lực công kích, mà là để đề thăng tốc độ trên phương tiện chạy trốn, cho nên ôm Sở Sơ Nhan lâu như vậy mới không bị đuổi kịp.
- Chung quy vẫn trốn không thoát đâu.
Sở Sơ Nhan thở dài, tuy không biết hắn dùng hắn dùng bí pháp gì khiến tốc độ tăng nhiều như vậy, nhưng hệ phong của Thạch Côn vốn là am hiểu tốc độ, Ngũ phẩm và Tam phẩm có chênh lệch to lớn, căn bản không thể đào thoát.
- Có nơi có thể khiến chúng ta có một đường sinh cơ!
Nhìn ngọn núi nhỏ ở xa xa, Tổ An trầm giọng nói, vừa rồi hắn một mực nghĩ cách chạy trốn, nhưng nghĩ hết tất cả kỹ năng, đạo cụ của hắn một lượt, vẫn không thể giải quyết được khốn cục trước mắt.
Như vậy chỉ có một biện pháp, dồn bản thân vào chỗ chết rồi sau đó sống lại.
Lúc trước thấy quân đội cương thi khủng bố đó tiến vào trong núi nhỏ, nhóm người Thạch Côn lại không biết, vậy dẫn bọn họ tới đó, nói không chừng còn có một chút sinh cơ.
Hắn đương nhiên biết với sự khủng bố của quân đội cương thi, có xác suất rất lớn là bọn họ cũng phải chết ở đó. Nhưng nếu ở lại nơi này thì là chắc chắn phải chết, tới bên đó nói không chừng còn có một đường sinh cơ, hơn nữa cho dù chết cũng đáng, trước khi chết có thể kéo theo cừu nhân làm đệm lưng, cũng vẫn có thể xem như là một chuyện vui.
Huống chi vạn nhất may mắn sống sót thì sao? Người không có giấc mộng thì có khác gì cá mặn?
Lúc này truy binh phía sau đã càng lúc càng gần, thanh âm trêu tức của trêu tức truyền đến:
- Hừ ngươi chạy đi, ta xem ngươi có thể chạy đi đâu, chờ nguyên khí của ngươi hao hết, chính là lúc mất mạng.
Trước khi tới hắn đã xác định cự ly với các lão sư của học viện, bọn họ cách nơi này đều rất xa, trong một chốc một lát căn bản là không đuổi đến được.
Mà hắn nhiều nhất sau nửa nén hương là có thể đuổi kịp đối phương.
- Tuyết Nhi, mau ngăn hắn lại!
Phía trước vừa hay có một mảng rừng cây nhỏ, Thạch Côn vội vàng quát.
Kiều Tuyết Doanh do dự một chút, cổ tay vẫy một cái, cây trước mặt Tổ An giống như sống dậy, các loại dây leo uốn lượn quấn tới đùi hắn.
Lúc trước Tổ An đã ăn quả đắng một lần, lần này đã có kinh nghiệm, Quỳ Hoa Ảo Ảnh thi triển đến cực hạn, nhất nhất tránh khỏi những dây leo quấn tới trước mặt.
Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy lần này công kích của dây leo có nhiều sơ hở hơn lần trước.
Sắc mặt Thạch Côn trầm xuống, với tu vi của hắn sao lại không nhìn ra điểm này, có điều hắn lại không nói gì.
Phong Thần Thối!
Hai chân hắn hóa thành từng đạo tàn ảnh, tốc độ đột nhiên đề thăng, kỹ năng này rất tiêu hao nguyên khí, cho nên mỗi lần Thạch Côn đều phải tìm thấy cơ hội thích hợp mới sử dụng.
Nghe thấy tiếng rít phía sau, Tổ An thầm kêu không ổn, vội vàng né sang bên cạnh, đáng tiếc vẫn chậm một bước, trường kiếm trong tay Thạch Côn đã đâm trúng lưng hắn.
- Ơ?
Tình cảnh một kiếm đâm thủng ngực như trong tưởng tượng không xuất hiện, hắn cảm thấy trên mũi kiếm truyền đến lực cản cực lớn, trên người người này không ngờ mặc bảo giáp!
Thạch Côn không ngờ trên người tên quỷ nghèo kiết hủ lậu này lại có bảo giáp hộ thân, thế cho nên một kiếm lúc ban đầu vốn đủ để đâm thủng ngực chỉ tiến vào được một tấc, lúc lại muốn tăng lực, đối phương đã thừa cơ né tránh.
Hừ lạnh một tiếng, Thạch Côn thầm nghĩ đã bị ta đuổi kịp, còn thoát được sao?
Hiện giờ hắn có Phong Thần Thối gia trì, luận về tốc độ còn còn nhanh hơn Tổ An hai phần, lại thêm tu vi của hai bên chênh lệch rất lớn, hiện giờ trong lòng đối phương còn ôm một người, kiếm cũng ném đi rồi, nếu còn không giết được, hắn cũng nên mua một miếng đầu hủ mà đập đầu tự tử cho rồi.
Kiếm trong tay đâm tới chân Tổ An, chỉ cần là chặt đứt được gân chân, thân pháp quỷ dị đó của hắn cũng chính là bị phế.
Đúng lúc này Tổ An bỗng nhiên vung tay áo ra sau, một tia ô quang bắn nhanh tới.
Thạch Côn lập tức nhận ra đó là ám khí ám tiễn phát ra, thủ hạ nào đó của mình hình như cũng có cơ quan như vậy.
Có điều hắn không hề bận tâm, loại ám tiễn này cũng chỉ có uy hiếp với người tu hành cấp thấp, đối với người như hắn, sợ rằng ngay cả nguyên khí hộ thể cũng không phá được.
Cho nên hắn cũng không để ý tới ám tiễn đó, mà là một kiếm tiếp tục đâm tới chân đối phương.
Mắt thấy mũi kiếm sắp đâm đến mắt cá chân đối phương, bỗng nhiên cả người hắn chấn động, thì ra ám tiễn đó đã trực tiếp phá nguyên khí hộ thể của hắn, sau đó đâm vào hõm vai của hắn, tuy bị giáp mềm trên người ngăn cản, đâm vào không quá sâu, nhưng một tia hàn ý quỷ dị từ miệng vết thương lan ra, khiến hắn không nhịn được mà rùng mình một cái.