Chương 324: Nói ác thì ăn đòn đau (2)
So với dùng binh khí khác cứ phải hủy diệt đầu đối phương, dùng những trường thương này sẽ tiện hơn nhiều, đâm trúng thân thể của chúng cũng có thể tiêu diệt được chúng.
Vừa hay lúc này một trường thương binh khác đâm tới một thương, hắn thuận thế tránh sang bên, sau đó túm lấy thân thương đối phương kéo về phía mình:
- Buông tay!
Trường thương binh bị kéo cho lảo đảo, nhưng vẫn nắm chặt binh khí của mình, một người một cương thi mắt to nhìn mắt nhỏ, không ngờ bắt đầu thi đấu kéo co, tăng thêm một chút buồn cười cho chiến trường hung hiểm quỷ dị này.
Đúng lúc này, hai trường thương binh còn lại một trái một phải đánh tới hắn.
Mắt thấy tay Tổ An bị quấn lấy, sắp bị hợp kích mà chết, hắn bỗng nhiên giơ tay lên, một mũi ám tiễn trực tiếp bắn vào đầu trường thương binh đang kéo co với hắn.
Trường thương binh:
- ...
Đã nói là kéo co mà, có phải không chơi nữa không?
Đến từ trường thương binh, điểm nộ khí +6+6+6...
Tổ An lập tức bật cười, thì ra những trường thương binh này cũng có linh trí nhất định, xem ra lại có thể kiếm thêm điểm nộ khí rồi, điều đáng tiếc duy nhất là linh trí của chúng vẫn quá thấp, thế cho nên điểm nộ khí cống hiến đơn thật sự quá nhỏ.
Có điều linh trí quá cao, đến lúc đó đối phó chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.
Vừa suy tư vừa kéo trường thương của cương thi đối diện tới, thân hình lóe lên giống như ngân long rời biển, phát sau mà đến trước, đâm trúng trường thương binh từ sườn lao tới.
Sau khi tiêu diệt năm trường thương binh, Tổ An đang vẻ mặt vui sướng quay đầu lại tính báo tin vui cho Sở Sơ Nhan, lại sợ tới mức hồn phi phách tán.
Bởi vì ba võ sĩ cầm búa đã lao tới bên cạnh chém nàng, biểu cảm của Sở Sơ Nhan cực kỳ bình tĩnh, không phát ra một chút thanh âm nào.
Hắn nào dám chậm trễ, nắm lấy trường thương của một cương thi trong đó trực tiếp ném ra, đóng đinh một võ sĩ cầm búa, sau đó lại giơ ám tiễn bắn chết một tên khác.
Cuối cùng thân hình của hắn bùng nổ đến cực hạn, vào khoảnh khắc cuối cùng cản được một búa của võ sĩ còn lại, một thương đâm chết tên gia hỏa đó, vội vàng kiểm tra toàn thân Sở Sơ Nhan:
- Có thương ở đâu không? Sao ngươi không lên tiếng cầu cứu.
- Vừa rồi ngươi cũng rất nguy hiểm, ta không muốn phân ngươi tâm, huống chi ta vốn sẽ chết, chết sớm hay chết muộn cũng chẳng khác gì nhau.
Sắc mặt Sở Sơ Nhan ửng đỏ.
- Vả lại ngươi có thể đừng sờ nữa hay không.
Tổ An ngượng ngùng, vội vàng thu tay lại:
- Ta chỉ là đang kiểm tra xem trên người ngươi có vết thương hay không thôi, không phải muốn chiếm tiện nghi.
Sở Sơ Nhan ừ một tiếng, không nói nữa.
Lúc này trường thương binh ở cách đó không xa nhìn thấy kết cục thê thảm của đồng bạn, đều quay đầu xông tới Tổ An.
Đếm sơ qua thì đại khái có khoảng ba bốn mươi tên:
Sở Sơ Nhan biến sắc:
- Mau buông ta xuống!
- Không được, nhiều cương thi như vậy cùng xông tới, ta không thể ngăn cản triệt để, chỉ có thể dựa vào thân pháp mà chạy, để lại ngươi ở đây là chắc chắn sẽ phải chết.
Tổ An lắc đầu, vừa rồi gặp tình huống nguy hiểm như vậy mà Sở Sơ Nhan cũng không lên tiếng, hắn sao có thể yên tâm để nàng lại nơi này một mình.
Sau khi nói xong, hắn ôm lấy thân thể nàng, một tay cầm trường thương xông tới đám trường thương binh kia, hắn phải hành động trước, bằng không chờ chúng vây kín sẽ rất phiền.
Thân pháp của hắn rất quỷ dị, trường thương trong tay xuất quỷ nhập thần, rất nhiều trường thương binh còn chưa kịp phản ứng, đã trúng thương ngã xuống đất mất mạng.
Sở Sơ Nhan quýnh lên:
- Ngươi ôm ta không chỉ chiếm dụng mất một tay, còn có thể ảnh hưởng tới tốc độ của ngươi, một tay cầm thương rất không tiện, còn có thể khiến nguyên khí của ngươi tiêu hao nhanh hơn, cứ tiếp tục như vậy ngươi chắc chắn sẽ phải chết.
- Vừa rồi không phải cũng ôm ngươi mà đánh nhau à, mạng ta cứng lắm, không chết dễ thế đâu.
Tổ An cười bảo.
- Hiện tại ta cảm thấy may mắn nhất là lão bà của ta không phải lợn béo, thân thể rất nhẹ, bằng không vừa ôm vừa chiến đấu cũng không được dễ dàng như vậy.
Sở Sơ Nhan gắt:
- Ngươi mới là lợn béo.
Trong ánh mắt nàng vẫn hiện lên một chút lo lắng, vừa rồi trên đường đi tuy nguy hiểm, nhưng kẻ địch phải đối mặt sao sánh bằng được trường thương binh nhiều chi chít thế này.
Chỉ có điều thực lực của Tổ An thật sự nằm ngoài dự đoán của nàng, cho dù ôm nàng, vẫn hóa thành một đạo thân ảnh quỷ mị, mỗi lần trường thương trong tay đâm ra, đều có thể khiến một cương thi mất mạng.
Nàng nghĩ tốc độ và lực lượng của đối phương lúc này đã không thua gì nàng lúc bình thường, không đúng, cộng thêm thân pháp quỷ dị này, nếu mình không sử dụng Nguyên tố chi lực, sợ rằng cũng không phải đối thủ của hắn.
Liên tục đâm chết hai mươi ba trường thương binh, tốc độ của Tổ An dần dần chậm lại, thở hồng hộc, một tay ôm một người, một tay cầm thương, quả thật là tiêu hao rất lớn, hiện giờ tay phải của hắn đã bắt đầu xuất hiện cảm giác đau nhức, thỉnh thoảng còn kèm theo từng đợt tê dại.
Tình hình bên này hiển nhiên cũng dẫn tới sự chú ý của trường thương binh khác, càng lúc càng nhiều trường thương binh bắt đầu bỏ qua bên Thạch Côn, chạy tới bên Tổ An.
Mẹ nó, năng lực kéo trào phúng của mình ngay cả cương thi cũng không thể kháng cự sao?
Tổ An không nhịn được mắng to một tiếng:
- Nhật Bỉ huynh, thường ngày ngươi bốc phét vang trời, hiện tại cấp lực một chút đi, những kẻ này toàn lao về phía ta thôi.
Thạch Côn cũng không nhịn được cũng chửi ầm lên, nào còn vẻ ôn tồn lễ độ thường ngày:
- Con mẹ nó, vừa rồi rõ ràng là chúng ta cầm chân đại đa số trường thương binh, ngươi mới được bao nhiêu thời gian mà đã đứng đó kêu la rồi.