Chương 325: Huynh đệ ngoài mặt
Nghĩ đến mình mệt chết mệt sống, ăn đòn nhiều nhất, người này lại trong lòng ôm nữ thần mà mình thích nói lời yêu đương, hiện tại ngược lại chiếm công lao lớn nhất cho bản thân, Thạch Côn cảm thấy trong lòng vô cùng chán ngán.
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +999!
Lúc này Tổ An lại căn bản không rảnh xem xét điểm nộ khí hệ thốngthu được, xiết chặt tay trái, ôm Sở Sơ Nhan lại gần mình hơn, sau đó vung trường thương nghênh đón.
Có điều bất kể là thân pháp tốc độ, hay là lực lượng xuất thương của hắn, đều yếu hơn vừa rồi rất nhiều.
Vừa một thương đâm chết một trường thương binh còn chưa kịp thu hồi, bên cạnh đã có một cây trường thương giống như độc xà đâm tới người Sở Sơ Nhan, hiển nhiên những cương thi này cũng ý thức được nàng là nhược điểm của người này.
Tổ An cắn răng một cái, trực tiếp xoay người, dùng thân thể ngăn cản một thương này cho Sở Sơ Nhan.
Thanh âm trường thương đâm vào huyết nhục vang lên, Tổ An chỉ cảm thấy trước mắt là một mảng choáng váng, hắn vốn để kích phát hiệu quả nổi điên, cả người rơi vào trạng thái trọng thương, giờ trúng một thương này, khiến hắn thiếu chút nữa thì ngất đi.
- A Tổ.
Sở Sơ Nhan kinh hô một tiếng, trong thanh âm xưa nay luôn lạnh như băng có thêm vài tia lo lắng.
Trên khuôn mặt dính đầy vết máu của Tổ An cố nặn ra nụ cười:
- Đây là ta đang lấy mạng ra để tán gái, có phải nên cân nhắc tới lấy thân báo đáp không.
Sở Sơ Nhan vừa tức vừa vội:
- Giờ là lúc nào rồi, ngươi còn có tâm tình mà nói đùa.
Tổ An vừa né tránh công kích tiếp theo của trường thương binh, vừa nói:
- Đều bị thương rồi, đương nhiên là phải tối đại hóa hiệu quả, bằng không đau thương của ta chẳng phải là vô ích à?
Sở Sơ Nhan:
- ...
Nàng thật sự có chút không theo kịp tư duy bát nháo chi khươn của người này, người bình thường lúc này sẽ nghĩ đến những cái này được sao?
Tuy ngoài miệng Tổ An nói rất thoải mái, nhưng vẫn vội vàng ăn vào một viên bổ huyết đan, với trạng thái trọng thương hiện giờ của hắn, sợ rằng còn trúng một thương nữa sẽ đi đời nhà ma.
Bổ huyết đan vào bụng, một dòng nước ấm chạy ra tứ chi bách hài, tuy không thể lập tức khôi phục như Tín Xuân Ca, nhưng vẫn có thể cảm thấy thương thế cả người đang khôi phục cấp tốc, tinh thần cũng trở nên tốt hơn nhiều.
Tổ An không thể không lấy làm may mắn vì lúc trước tổ đội với Kỷ Tiểu Hi, nếu không phải nàng cho mình nhiều linh dược mà Kỷ thần y luyện chế như vậy, lúc này sợ rằng thi cốt đã lạnh tới không thể lạnh hơn.
Thể lực trên trình độ nhất định có được khôi phục, Tổ An xốc lại tinh thần, cầm lấy trường thương triền đấu với những cương thi đó.
Tuy các cương thi chết dưới thương của hắn, nhưng cánh tay phải cầm thương của hắn cũng tới trình độ khó có thể chống đỡ, cũng không biết bao lâu, trường thương trong tay hắn mấy lần đều bị mòn hết, không thể không từ chỗ kẻ địch cướp lại cái mới, cuối cùng mấy chục trường thương binh vây quanh hắn đều ngã xuống đất.
Tổ An cắm trường thương xuống đất, thân thể tựa vào thương mới không ngã xuống.
Lúc này hắn thở hổn hển như trâu, mặt đỏ bừng, ngực nhấp nhô kịch liệt, tóc mai đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, thậm chí rất nhiều mồ hôi trực tiếp giống như mưa rơi xuống trên người giai nhân trong lòng.
Sở Sơ Nhan nằm trong lòng hắn, quan sát kỹ nam nhân một mực liều mạng bảo hộ mình này, nàng biết nếu không phải mang theo gánh nặng là nàng, với thân pháp và tốc độ vừa rồi hắn biểu hiện ra, đã có thể bình an rời khỏi đây rồi.
Đây là cảm giác được người ta bảo vệ sao?
Trước nay đều là nàng thủ hộ Sở gia, thủ hộ người khác, hiện giờ lại được một nam tử thủ hộ như vậy, thực lực của đối phương rõ ràng không tính là mạnh, nhưng ý chí cường đại và tinh thần kiên cường mà hắn thể hiện ra lại mang tới cho nàng một loại xúc động chưa từng có.
Đặc biệt hiện giờ máu và mồ hôi trên người đối phương cơ hồ đã làm ướt sũng nửa bên xiêm y của nàng, loại khí tức dương cương của nam nhi cương nghị này khiến nàng không kìm lòng được mà tim đập mạnh hơn mấy phần.
Thấy đối phương cúi đầu nhìn mình, Sở Sơ Nhan vội vàng di dời ánh mắt.
- May mà giải quyết được đám này rồi, nếu còn nhiều thêm, chỉ sợ cũng ta cũng không kiên trì được.
Tổ An vừa dứt lời, bỗng nhiên biến sắc, bởi vì hắn lại nghe thấy từng đợt tiếng bước chân chỉnh tề.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa động phía trước lại xuất hiện một đội võ sĩ cương thi, có điều lần này trong tay chúng không phải trường thương, mà là trường kiếm.
Cảm nhận được khí thế từ trên người chúng phát ra nặng nề hơn những trường thương binh lúc trước, Thạch Côn ở xa xa cũng biến sắc:
- Họ Tổ, ngươi con mẹ nó đúng là miệng quạ đen!
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +666!
Tổ An cũng không biết phải nói gì, xem ra quả nhiên không thể nói lung tung được, nhanh như vậy đã bị vả vào mặt rồi.
Đầu tiên là chiến sĩ cầm búa, về sau lại có trường thương binh, hiện tại lại tới trường kiếm sĩ, đây là đang chơi civilization 5 à?
Con mẹ nó!
Tổ An mắng thầm một tiếng, có điều vẫn chậm rãi đứng lên, tay cầm trường thương có chút run rẩy, đây không phải là vì hắn sợ, mà là vì dùng sức quá độ mà có chút thoát lực run rẩy.
- Ngươi mau buông ta xuống đi, nói không chừng còn có cơ hội đào tẩu, vừa rồi ngươi đã cứu ta rất nhiều lần rồi, ta rất cảm kích ngươi, nhưng thật sự không cần thiết phải kiên trì nữa, cho dù ta không chết trong tay chúng, cũng không sống được bao lâu, ngươi thật sự không cần thiết phải cùng chết với ta.
Hai người ôm chặt lấy nhau, Sở Sơ Nhan có thể cảm thấy rõ cơ nhục cả người hắn đã run rẩy, biết hắn đã là nỏ mạnh hết đà, chống lại đám cương thi kiếm sĩ mới này tuyệt đối là thập tử vô sinh.