Chương 326: Huynh đệ ngoài mặt (2)
- Ngươi không cần nói nữa, ngươi là lão bà của ta, sao ta có thể vứt bỏ ngươi.
Tổ An lộ ra một nụ cười cứng ngắc.
- Đương nhiên, nếu ngươi thật muốn giúp ta, có thể cho ta một cái hôn, có lẽ có thể kích phát tiềm lực của ta.
Sở Sơ Nhan:
...
Giờ là lúc nào rồi người này vẫn vô lại như vậy!
Tổ An đang muốn nói nữa, đáng tiếc những kiếm sĩ cương thi đó lại không cho hắn cơ hội, đều vung trường kiếm xông tới, tốc độ của chúng nhanh hơn trường thương binh ít nhất một phần ba.
Tổ An kinh hãi, vội vàng cầm lấy trường thương ngăn cản.
Keng một tiếng, thân thương và trường kiếm đụng vào cùng, Tổ An chỉ cảm thấy hổ khẩu đau nhói, thân thương truyền đến lực trùng kích to lớn, khiến hắn thiếu chút nữa thì không cầm được nữa.
Chiến lực đơn thể của những kiếm sĩ này sợ rằng đã đến Tứ phẩm!
Vốn Tổ An ở dưới trạng thái cuồng bạo, chỉ luận lực lượng và tốc độ là vẫn thắng được chúng, nhưng hắn thân chịu trọng thương, lại thêm lúc trước chiến đấu quá lâu, cả người sớm đã yếu ớt, cứ dần dà như vậy, trường thương trong tay thiếu chút nữa bị đánh bay.
Lúc này mấy kiếm sĩ khác cũng như bóng với hình công tới, Tổ An vung trường thương đỡ trái chắn phải, vất vả lắm mới chặn được công kích trường kiếm của chúng, ai ngờ một kiếm sĩ trong đó bỗng nhiên nhấc chân đá một cước vào người hắn, trực tiếp khiến hắn bay ra hơn một trượng.
Cự lực từ ngực truyền đến khiến nguyên khí trong cơ thể Tổ An rối loạn, một lúc vẫn không hồi lại, mà kiếm sĩ ở bên cạnh không cho hắn cơ hội, đều lao về phía hắn.
Mắt thấy muốn tránh cũng không thể tránh, một bóng xanh xuất hiện trước người hắn, nhanh chóng đan thành một tấm lưới lớn che phủ xung quanh, chặn trường kiếm từ bốn phương tám hướng chém tới.
Tổ An sửng sốt, nhìn thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh.
Kiều Tuyết Doanh lườm hắn một cái:
- Nhìn cái gì, không phải ta cứu ngươi, có điều nói ra thì ngươi đã nợ ta hai cái mạng rồi.
Tổ An cười hì hì đáp:
- Ơn lớn của cô nương bản soái ca không biết báo đáp thế nào, chỉ có thể lựa chọn lấy thân báo đáp.
Sắc mặt Kiều Tuyết Doanh đỏ lên, vừa ngăn cản công kích của kiếm sĩ chung quanh, vừa cả giận nói:
- Bản cô nương sớm muộn gì cũng xé nát cái miệng thối này của ngươi ra!
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +233!
Tổ An mỉm cười:
- Ngươi chưa thử thì sao biết có thối hay không.
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Sở Sơ Nhan:
- ...
Kiều Tuyết Doanh cuối cùng không nhịn được nữa:
- Tên gia hỏa ngươi khôi phục nhanh lên, ta sắp không chống đỡ được nữa rồi.
Vừa rồi cương thi vây công nàng và Thạch Côn không ít hơn Tổ An, thậm chí trên trình độ nào đó thì còn nhiều hơn một chút, sinh mệnh lực hệ mộc của nàng có thể khắc chế cương thi trên trình độ nhất định, đồng thời Tử Linh chi khí nơi này cũng áp chế thực lực của nàng trên trình độ nhất định.
Cho nên sau một hồi khổ chiến, lúc này nàng cũng tiếp cận dầu hết đèn tắt, đối mặt với trường kiếm từ bốn phương tám hướng bổ tới, dây leo của nàng cũng dần dần héo rũ.
Mắt thấy khi dây leo sắp sụp đổ, trường thương trong tay Tổ An hóa thành đạo hàn mang, nháy mắt liền đâm ra hơn mười thương, đâm chết mấy kiếm sĩ cương thi ở gần nhất.
Kiều Tuyết Doanh hoảng sợ:
- Ngươi... Sao ngươi...
Tốc độ và lực lượng đối phương trong nháy mắt vừa rồi thể hiện ra giống như đã hoàn toàn khôi phục, hơn nữa còn chỉ hơn chứ không kém hơn lúc đỉnh phong.
Tổ An nhún vai:
- Biết sao được, vừa đánh vừa thăng cấp.
Vừa rồi ngã xuống sở dĩ thất thần không kịp phản kháng, trừ lúc ấy khí tức tán loạn ra, còn có một nguyên nhân khác là hắn phát hiện mình đã đột phá.
Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh bị đánh sẽ đề thăng tu vi, chiến đấu lúc trước hắn bị không ít thương, cũng ở trong pháp trận tích lũy được không ít vật chất màu vàng, vừa rồi ăn một cước, cuối cùng cũng triệt để lấp đầy pháp trận thứ tư của hắn. Mỗi khi thăng cấp một cảnh giới nhỏ, tuy không khoa trương như mỗi lần thăng cấp đều có thể đầy máu như trong game, nhưng cũng có thể khôi phục khí huyết và thương thế trên trình độ nhất định, cho nên hiện tại tinh lực của hắn lại dư thừa.
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Sở Sơ Nhan:
- ...
Thạch Côn ở xa xa:
- ...
Bọn họ không biết sự tồn tại của Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, thường ngày bọn họ muốn đột phá một cấp bậc nhỏ là không dễ dàng, nào có loại bị đánh thì thăng cấp thế này?
Đặc biệt là ngữ khí rất thản nhiên của Tổ An lúc này, nhìn thế nào cũng muốn đánh.
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +211!
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +444!
Tổ An thầm nghĩ quả nhiên vẫn là lão bà là tốt nhất, không hề ghen tị vì thực lực của mình đề thăng, hai tên còn lại đúng là xấu xa.
Ơ, sao lại tịch thu được cả điểm nộ khí của võ giả Tứ phẩm đó?
Tổ An tò mò nhìn về phía bên cạnh Thạch Côn, lại ngạc nhiên phát hiện võ giả Tứ phẩm sớm đã bị đóng đinh trên vách tường, trên người khắp nơi đều là vết thương, chắc là bị chém chết trong loạn chiến vừa rồi.
Hai mắt hắn trợn to, hiển nhiên có chút chết không nhắm mắt.
Vì sao, một Tam phẩm như người ta cũng lăn lộn phong sinh thủy khởi ở đây, ta đường đường là Tứ phẩm cao cấp, không ngờ lại bị đập chết trước?
Con mẹ nó!
Tổ An căn cứ vào di dung của hắn đã não bổ ra hoạt động tâm lý trước khi chết của hắn, chỉ tiếc tình hình vừa rồi rất nguy cấp, không có thời gian xem tài khoản, cũng không biết người này có cấp điểm nộ khí cống hiến cho mình không.
Mấy tiếng kình phong truyền đến, đám kiếm sĩ kia lại từ bốn phương tám hướng vây tới.
Tổ An phát động Quỳ Hoa Ảo Ảnh, trực tiếp xuyên qua trong đàn cương thi, trường thương trong tay thỉnh thoảng lại công kích ra.