Chương 329: Giọng nữ thần bí
- Cũng không biết đèn pin này ở dưới tình huống như thế nào mới tính là sử dụng hết một lần.
Tổ An nghĩ đến thuyết minh về đèn pin này lúc trước, có hạn chế ba lần sử dụng.
Từ vừa rồi sử dụng đến bây giờ, đèn pin này luôn sáng, có phải chỉ cần không tắt thì vẫn tính là cùng một lần không?
Tổ An nghĩ tới nghĩ lui thấy như vậy là có khả năng nhất, may mà tuy trong lăng mộ này u ám, nhưng chất liệu của vách đá đặc thù, luôn lờ mờ phát ra ánh sáng nhạt, đủ để bảo trì trạng thái tỏa sáng của đèn pin.
Để ngừa vạn nhất, hắn còn sờ sờ Hỏa Chiết Tử trên người, thầm nghĩ nếu lát nữa vạn nhất tới phải chỗ tối om, trước tiên đốt Hỏa Chiết Tử này lên, tránh khỏi đèn pin tắt trong hoàn cảnh hắc ám.
- Lão bà, ngươi có thấy biểu cảm giống như ăn cứt của Thạch Côn vừa rồi không, cũng không biết hắn lấy đâu ra mặt mũi mà đòi ta hợp tác với hắn.
Tổ An hừ một tiếng.
- Có điều cũng tiếc cho Tuyết Nhi, sợ rằng phải chết cùng hắn, ngươi sẽ không trách ta chứ.
Vừa rồi Thạch Côn và Kiều Tuyết Doanh hiển nhiên là tiêu hao nhiều nguyên khí, đối mặt với nhiều võ sĩ cương thi như vậy, hơn phân nửa là không chống đỡ được.
- Ài, lão bà, ngươi nói xem, Tuyết Nhi vừa rồi tốt xấu gì cũng cứu ta hai lần, ta làm vậy có phải bất cận nhân tình không? Có cần đi cứu nàng ra không, như vậy sợ rằng tên gia hỏa Thạch Côn đó sẽ tức giận đến thất khiếu bốc khói mất nhỉ?
Tổ An nghĩ tới tình cảnh đó, trên mặt liền không nhịn được lộ ra một nụ cười.
- Ơ, lão bà, sao ngươi không nói gì?
Tổ An bỗng nhiên ý thức được không đúng, mãi lâu sau vẫn không nghe thấy hồi âm của Sở Sơ Nhan, vội vàng cúi đầu nhìn lại, phát hiện giai nhân trong lòng hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt vô cùng tái nhợt, hơi thở đã mong manh.
Thì ra sau khi Sở Sơ Nhan thi triển cấm thuật, cả người đều ở vào trong trạng thái mạng treo trên sợi dây, nếu không phải vừa rồi Tổ An cho nàng uống nhiều thuốc chữa thương của Kỷ thần y như vậy, chỉ sợ nàng sớm đã đi đời nhà ma rồi.
Nhưng cho dù là như vậy, thuốc của Kỷ thần y cũng là trị ngọn không trị gốc, theo thời gian trôi qua, lại thêm một đường bôn ba đào vong, lại vì lo lắng cho an toàn của Tổ An, cho nên một mực tập trung tinh thần để chú ý, về sau thấy hắn lấy ra một chùm tia sáng thần kỳ thoát ly hiểm cảnh, cả người lập tức thả lỏng, mà vừa thả lỏng nàng liền cảm thấy một cỗ mệt mỏi ập tới, sau đó không chống đỡ được mà nhắm hai mắt lại.
- Lão bà!
Tổ An lập tức hoảng hốt, tuy hắn không thông y thuật, nhưng cũng có thể cảm thấy lúc này lửa sinh mệnh của Sở Sơ Nhan đang tắt, vội vàng từ trong lòng lấy ra thuốc trị thương còn sót lại đổ đầy miệng nàng ta.
- Vô dụng thôi, nguyên mạch cả người nàng đã hủy hết, kinh mạch đứt đoạn, những thuốc này trị ngọn không trị gốc, ăn nhiều tới mấy cũng vô dụng.
Đúng lúc này, bỗng nhiên không biết từ đâu truyền đến một giọng nữ sâu thẳm, tuy thanh âm dễ nghe, nhưng luôn có một cỗ uy nghiêm khó hiểu.
- Ai, là ai đang nói?
Tổ An vội vàng cầm đèn pin nhìn xung quanh, chỉ có điều lại không nhìn thấy gì, sau lưng hắn không khỏi có khí lạnh bốc lên, chẳng lẽ là quỷ sao?
- Ngươi không cần quan tâm ta là ai, ta chỉ muốn hỏi ngươi có muốn cứu nàng không thôi?
Giọng nữ đó mơ hồ bất định, giống như gần trong gang tấc, lại giống như xa tận chân trời.
- Đương nhiên là muốn!
Tổ An vội vàng đáp.
- Được, ngươi ngươi tiếp tục đi xuống, sâu trong địa cung có một gốc linh dược, ngươi hái xuống cho nàng ăn vào, có thể giữ được tính mạng của nàng ta.
Giọng nữ kỳ ảo mơ hồ đó nói.
Tổ An lại không lập tức hành động, mà là trầm giọng hỏi:
- Sao ta có thể tin lời ngươi nói là thật?
Trên đời này không ai sẽ vô duyên vô cớ đối tốt với ngươi, hắn tự nhận không phải nhân vật thiết lập của Long Ngạo Thiên, sao có thể kéo như vậy có người đến giúp hắn.
Theo hắn, giọng nữ này giống với ác ma trong cố sự đồng thoại hơn, trước tiên hoa ngôn xảo ngữ dụ dỗ hắn, sau đó thiết kế cạm bẫy chờ hắn tự chui đầu vào lưới.
- Ngươi không có lựa chọn, trừ khi ngươi còn có biện pháp khác để cứu nàng ta.
Giọng nữ lạnh lùng nói.
Trong lòng Tổ An trầm xuống, hắn biết lời đối phương nói không sai, hiện tại cho dù hắn xoay người rời khỏi địa cung lăng mộ này, đồng thời vận khí tốt đến nghịch thiên, có thể lập tức gặp được Kỷ Tiểu Hi và lão sư khác của học viện, hơn nữa trên người đối phương vừa hay có một số dược vật có thể khởi tử hồi sinh.
Nhưng hắn biết điều đó là không có khả năng, y thuật có tốt tới mấy cũng không cứu được người đã chắc chắn phải chết, với tình thế của Sở Sơ Nhan hiện giờ, cho dù là Kỷ Đăng Đồ tới hơn phân nửa là cũng không trị được, nếu không lúc trước nàng cũng không tuyệt vọng như vậy, cả người không hề có sinh khí.
Huống chi hiện giờ Sở Sơ Nhan tùy thời đều sẽ tắt thở, không chịu nổi xóc nảy trên đường.
- Được, nói cho ta biết nên đi như thế nào!
Tổ An cắn răng một cái, vì Sở Sơ Nhan, cho dù phía trước là đầm rồng hang hổ hắn cũng chỉ có thể xông vào.
Vừa rồi giọng nữ thần bí này không dùng các loại hoa ngôn xảo ngữ để dụ hoặc hắn, mà là ngữ khí thích hay không thì tùy, nghĩ chắc sẽ không gạt người.
Mẹ nó, chẳng lẽ ta lại phạm tiện, ngữ khí của người ta không khách khí thì mình ngược lại sẽ tin hơn à.
Oán thầm xong, hắn ôm Sở Sơ Nhan dựa theo chỉ dẫn của giọng nữ tiếp tục đi vào sâu trong địa cung, nhìn thông đạo không nhìn thấy cuối ở phía trước, hắn luôn cảm thấy địa cung này giống như một con cự thú chọn người mà cắn, chỉ có quang mang từ trên đèn pin truyền đến mới khiến hắn cảm thấy yên ổn hơn một chút.